Trái tim bên lề

Nguyễn Thu Hiền

Senior Member
Lâu rồi không viết. Giữa bộn bề công việc và những áp lực nặng nề hình như cho mình một chút lãng mạn là những thứ quá xa xỉ. Nhưng mà nhiều lúc thèm được viết kinh khủng, mà kệ thôi. cứ quẳng nhũng lo toang, gánh nặng và cả công việc của GS giao sang một bên để viết. Mà viết gì nhỉ? Chịu chả biết bẳt đầu từ đâu. Hồi ĐH đã viết một câu chuyện thế này, bây giờ thì viết lại. Tự kiểm nghiệm xem mình lớn hơn được chút nào chưa? Và mình già đi nhiều không. Chỉ mong mình vẫn là mình.
 
Nghi à?... Toàn ngập ngừng xiết nhẹ tay Nghi , ánh mắt cứ da diết lạ lùng. Không lãng tránh ánh mắt của Toàn, Nghi cố nhìn thật sâu trong đáy mắt ấy thật dịu dàng. Mà tại sao Toàn không phải là Quân? Ý nghĩ bất chợt vụt qua đầu như bóp nghẹt trái tim Nghi. Toàn xiết chặt tay Nghi hơn
- Nghi à? Làm sao để Toàn có thể quên Nghi? 14 năm rồi trong trái tim Toàn chỉ có hình ảnh của Nghi ngự trị. Hãy về bên Toàn, Nghi nhé. Bên Toàn, Nghi sẽ luôn hạnh phúc mà, Nghi vẫn biết điều đó phải không Nghi?

Nghi lặng thinh , tay vẫn để nguyên trong tay Toàn. Trong lòng Nghi không lôn xộn những ý nghĩ chen lấn nhau, nó cứ rõ ràng từng ngăn một, nhưng lạ là tại sao Nghi lại không biết phải bắt đầu như thế nào với Toàn

-Toàn à! Nghi và Quân...

-Đừng vội trả lời Nghi. Giọng Toàn cứng cỏi. Hãy vì Toàn mà suy nghĩ thật thấu đáo trước khi đưa ra quyết định được không Nghi ? Toàn yêu Nghi. Hãy nhớ điều đó Nghi nhé. Trước đây, bây giờ và mãi mãi sau này Nghi là người con gái duy nhất trong trái tim Toàn.

Ánh mắt Toàn nồng nàn những ngọn lửa chỉ trực thiêu đốt trái tim Nghi. Nghi khẽ thở dài. Giá như cuộc sống mọi thứ giống như một ly cocktail thi hay biết mấy. Trộn thứ này một ít, thêm thứ kia một chút , bỏ thêm thứ màu yêu thích, mot chút hương say mê thế là có thứ mình mong muốn. Mà tại sao Toàn và Quân không là một. Tại sao thế...? Nghi cũng không biết nữa. Nghi khẽ đưa mắt ra ngoài xa. Nhứng giọt nắng tháng 3 rực rỡ cứ nhảy nhót trên những cành cây khô khẳng khiu. Chút nắng mùa xuân nghe ấm áp lạ. Nghi tự hỏi nắng tháng ba của Hàn có giống nắng tháng ba của Việt Nam không?
Mà hình như tuyết đang tan...
 
Em khóc à Nghi?
Nghi dừng tay gõ. Phan đã bên Nghi tự lúc nào, ánh mắt anh thật nồng ấm
- Dạ đâu có
Nghi hít một hơi thật dài, nhoẻn miệng cười cùng Phan
- Dạ không có thật mà
Phan nhìn sâu vào mắt Nghi. Ánh mắt của Phan và ánh mắt của Toàn sao giống nhau đến lạ. Những ánh nhìn nóng rực như có lửa. Bất giác Nghi thở dài. Sao Nghi thấy lạ cho cái thứ tình yêu ở đàn ông. Cái thứ tình yêu cuồng dại và si mê. Biết rồi sẽ chẳng có đến đâu không nhưng cứ lao vào như con thiêu thân. Và Phan, và Toàn lại giống như những con thiêu thân mất thôi. Nghi thì không muốn thế. Nghi đã học ở ai đấy, ở một nơi nào Nghi cũng không còn nhớ rõ nữa , cuộc sống hãy chỉ nên nhận những gì thuộc về mình mà thôi. Quân thuộc về Nghi và Nghi cũng chỉ là riêng của Quân thôi, còn Phan và Toàn thộc về người con gái khác. Là ai thì Nghi không biết nhưng tuyệt nhiên không phải là Nghi. Mà hình như Nghi đã nói với Toàn điều này rồi, trong lần cuối cùng Nghi đứng trên sàn diễn cùng Toàn. Mà bao lâu rồi nhi? Năm năm , ngày của năm năm cũ cũng chỉ như một cái chớp mắt qua mà thôi. Cũng như lời cuối điệp lkhúc Toàn hát thật da diết ấy : “ Người yêu tôi nhỏ bé, tôi vẫn đợi em về, tôi vẫn đợi em về em nhé “. Lần ấy Nghi đã khóc, khi Toàn bảo Quân : “ Tôi giao Nghi cho Quân vì Nghi đã chọn Quân, hãy mang lại tất cả những gì tôt đẹp nhất, hạnh phúc nhất đến cho Nghi. Nếu tôi biết, Nghi phải rơi bất kỳ một giọt nước mắt nào vì Quân tôi sẽ mang Nghi về bên tôi. Với tôi , Nghi là những ký ức ấu thơ ngot ngào, tôi đã , đang và sẽ mãi mãi chỉ yêu Nghi” Nghi không khóc cho sự chọn lựa của mình, bởi Nghi yêu Quân. Nhưng còn Toàn, dẫu sao Nghi cũng không biết phải như nào với Toàn đây, không thể định nghĩa nổi thứ tình cảm trong lòng Nghi. Sao Nghi thấy sợ cảm giác của người có lỗi. Thà rằng Toàn cứ giận Nghi đi, thà rằng Toàn đi tìm một người con gái khác, thậm chí Toàn cứ coi Nghi như người dưng như thế Nghi thấy dễ chịu hơn. Đừng có chạy bên lề cuộc đời Nghi. Dẫu là Toàn, dẫu là Phan xin hãy đừng là những trái tim bên lề. Mà cả Phan nữa , anh đâu có phải là đứa trẻ, đừng có chạy theo cuộc đuổi bắt cái bóng của Nghi. Thứ tình yêu của người đàn ông 30 nó sẽ phải khác thứ tình yêu bồng bột của đứa trẻ 25 phải không Phan. ? Nghi không muốn làm khổ Phan, làm khổ Toàn, nhưng Nghi chỉ có một trái tim va Nghi đã dành cho Quân mất rồi. Xin đừng thiêu đốt Nghi bằng những ánh mắt của sự si mê ấy, bởi Nghi sợ nó sẽ làm mềm trái tim Nghi.. Mà Nghi thì không muốn thế, Nghi là của Quân đã năm năm rồi và chắc sẽ mãi chỉ thuộc về riêng quân thôi. ..
- Mình đi ăn em nhé
Phan nắm nhẹ tay Nghi, bên Phan hình như người con gái nào cũng cảm nhận được sự bình yên…
….Những ngọn gió tháng 5 se sẽ phả vào mặt Nghi mát dịu. Hình như trời Hàn mới bắt đầu vào Xuân…
…Ở nước mình nắng đã rát bỏng những con đường phải không Quân?...

***
 
Tin nhắn thứ 10 trong ngày của Toàn gửi cho Nghi. Toàn bảo 7h tối mai Toàn sẽ co mặt ở sân bay Inchon. Toàn đã sẵn sàng mọi thứ để đón Nghi về bên Toàn. Toàn hỏi Nghi. Liệu đã đủ điều kiện để hai đứa bắt đầu một cuộc sống mới chưa? Mà liệu như thế đã đủ chưa Toàn? Một cuộc sống mới ư? Ngay đến bản thân Nghi đã bao giờ sẵn sang cho cuộc sống mới ấy đâu. Một chặng đường đời dài có thể sống với nhau chỉ bằng cái tình bạn thân gần hai mươi năm giữa Nghi và Toàn sao? Một tình yêu lớn Toàn dành cho Nghi suốt 14 năm qua đủ để đem đến hạnh phúc cho cả hai ư? Nghi cũng không biết nữa, nhưng mà Nghi sợ rồi thì trái tim Nghi sẽ mềm ra dưới sức nóng, sự bền gan của Toàn mất thôi. Với Phan, Nghi vẫn là Nghi, là Nghi của Quân. Phan chỉ như một người anh, một bờ vai để Nghi dựa. Chỉ đơn giản thế thôi. Dẫu đã có những lúc Nghi cô đơn, sự cô đơn giữa những con người xa lạ, một miền đất xa lạ, Và dẫu đã có lúc Nghi thèm thoát ra khỏi cái bóng tình yêu của Quân, lòng chung thuỷ mà Nghi cứ bo bo giữ và Phan có ở rất gần bên Nghi. Nhưng rốt cuộc thì Phan vẫn cứ là Phan, Nghi vẫn cứ là Nghi, Phan vẫn đi bên lề cuộc đời Nghi, Nghi vẫn là Nghi của Quân. Còn Toàn…Nghi thấy sợ, một nỗi sợ rất mơ hồ. Nghi yêu Quân , nhưng Toàn , đến tận bây giờ Nghi cũng không thể định nghĩa nổi nó nằm trong phạm trù nào nữa. Bao nhiêu năm rồi nhi ? Tại sao thế hả Nghi? Tại sao trong trái tim Nghi vẫn luôn có một khoảng trống nhỏ để dành cho Toàn. Đã năm năm rồi từ ngày Toàn đi, Nghi vẫn chưa sẵn sàng cho cuộc gặp gỡ với Toàn. Đã có lúc muốn về bên Toàn, đã có lúc sự yếu mềm trong lòng Nghi hối thúc Nghi gọi Toàn về bên Nghi. Đã có lúc Nghi thấy mệt mỏi , cảm giác tình yêu Quân dành cho Nghi thật mông lung. Những lúc như thế Quân lại gửi đến Nghi những dòng yêu thương thật ngọt ngào. Và Nghi hiểu, chẳng ai hiểu và yêu Nghi nhiều như Quân. Nghi cũng hiểu, Nghi sẽ chỉ thuộc về Quân. Nhưng Nghi vẫn chưa sẵn sang Toàn a. Nghi khẽ thỏ dài bước lại gần cửa sổ. ..
…Gió tháng 7 không còn giống những ngọn gió tháng 5 dịu mát. Những ánh sao tua rua dải dọc trên nền trời thứ ánh sáng nhàn nhạt. Mai sẽ lại là những ngày nắng rực lửa…
….Và mai cuộc sống của Nghi sẽ thêm một ánh mắt dõi theo rất gần. Không phải là Phan, ánh mắt của Toàn..
…Giờ này anh đang làm gì hả Quân? Lại chạy sấp, chạy ngửa trong dòng đời tấp nập để lo một cuộc sống tương lai phía trước cho hai đứa. Chắc cũng chẳng lâu nữa phải không anh? Chỉ nửa năm nữa thôi Nghi sẽ trở về bên anh…
…Bây giờ Nghi đã biết những ánh sao tua rua ở Hàn cũng chẳng khác gì những ánh sao tua rua ở Việt Nam mình đâu anh…

***
 
Nghi ngồi bó gối giữa Phan và Toàn . Cảm giác trong lòng Nghi thật bình yên. Những ngọn gió ngoài sông Hàn thổi vào làm Nghi rùng mình. Toàn khẽ khoác chiếc áo mỏng choàng qua người Nghi.
- Mai đừng ra sân bay tiễn anh nghe Nghi
Giọng Phan trùng xuống nghe run run lạ. Hình như mắt Phan có nước. Nghi khẽ gật đầu
- Nghi à…..anh…
Bất chợt Phan cười lớn, tiếng cười như vỡ oà trong lòng ngực chật hẹp. Phan đưa tay với chai rượu còn lưng nửa uống cạn. Phan đứng bật dậy và chạy như điên dọc bờ sông. Tiếng Phan gào thét lẫn trong tiếng gió, Nghi cũng chẳng rõ Phan nói gì nữa, hình như Phan gọi tên Nghi. Hình như cũng đã có lần Toàn gào thét tên Nghi thế này, gào thét cùng những con sóng đêm trên biển. Sao Nghi bỗng nhớ Quân đến cồn cào. Nhớ từng hơi thở của anh, thèm được anh cõng trên lưng , thèm được tay trong tay anh. Còn đợi bao nhiêu lâu nữa Quân nhỉ? Ba tháng nữa thôi phải không anh?
…Ngày mai Phan về nước. Nghi chỉ cầu cho giấc mơ của Phan luôn trọn vẹn. Giảng đường những giờ lên lớp, các công trình nghiên cứu thật hữu dụng. Đó là tất cả ước mơ của Phan phải không Phan?..
…Và ngày mai cuộc sống của Nghi sẽ không còn những ánh mắt đeo đuổi của Phan. Những ánh mắt vô vọng luôn sẵn sàng vò nát trái tim Nghi…

***
 
Lâu lắm rồi Nghi mới lại được cùng Huy, cùng Toàn hát trên sàn diễn. Tiếng kèn saxophone của Huy như dìu dặt như lắng lại những cảm xúc xưa cũ. Toàn nắm chặt tay Nghi, hoà trong lời ca của Nghi như thủ thỉ, như vỗ về. Ánh đèn màu loang lổ đổ những vạt sáng, vạt tối ken chặt từng góc quán. Phút ngẵu hứng của những kẻ tha hương trên xứ Hàn, giữa những con người xa lạ sao đánh thức niềm đam mê dữ dội đến thế. Năm năm rồi mới lại được cùng nhau diễn, cùng nhau gào thét niềm đam mê rất trẻ. Khúc tự tình tuổi 20 ba đứa viết trong cơn dông bất chợt tháng 7 năm nào chẳng thể ngờ tìm lại những khoảnh khắc thật ngọt ngào.Khúc nhạc phiêu cuối cùng Huy dành riêng cho Nghi nghe thật lạ, nỗi niềm khắc khoải Nghi bất chợt nắm bắt trong tiếng kèn của Huy thật dài , thật da diết. Chút lạnh lùng trên khuôn mặt đẹp của Huy như biến mất tự bao giờ. Huy nhẹ vuốt những sợi tóc mai loà xoà trên trán Nghi, ánh mắt , hơi thở của Huy rất nóng và rất gần. Giọng Huy nhẹ như gió thoảng : Nothing’s gona change my love for you. Mắt Nghi chạm mắt Huy, ánh nhìn nóng bỏng của Huy khiến Nghi khẽ rùng mình. Hình như Huy vẫn là thế, Huy của năm năm trước và Huy của hôm nay cứ lãng tử và hút hồn đến thế. Mà sao Nghi thấy lạ, ngày của hôm qua, của 365x5 ngày xưa cũ cũng chỉ lặp lại giống như ngày hôm nay sao? Vẫn trên sàn diễn ngập ánh đèn màu, vẫn là tay Nghi bị giữ chặt giữa tay Toàn và Huy. Chỉ khác chăng ngày hôm nay không có Quân với ánh mắt yêu thương thật gần Nghi, và khác chăng không có những ánh mắt si mê của Thuỷ luôn hướng về Huy. Cuộc đời vẫn cứ tuần hoàn trong những vòng đuổi bắt khắc nghiệt. Một cái bóng đuổi bắt một cái bóng, một cái bóng lại đuổi bắt một cái bóng khác... Rốt cuộc đời cũng chỉ là những ảo ảnh mà thôi. Nghi đâu muốn mình là cái bóng bị đuổi bắt và cả Toàn, cả huy, cả Quân cũng không muốn là những cái bóng trong luật chơi bạc bẽo của cuộc đời. Thì dẫu đã có những lúc bờ rung cảm rất nhẹ nhàng bên giới hạn tình bạn, tình yêu mong manh đã khuấy động sự bình yên trong cái tình bạn thân lớn lao gần 20 năm giữa ba đứa, nhưng hình như chỉ thế rồi thôi. Rồi sẽ chạy đến đâu trong những chu kỳ cuộc sống ồn ào đấy Huy nhi? Toàn nhỉ?
Đêm nay ba đứa ngồi lại trong một góc quán hình như hơi chật hẹp. Nghi cứ khuấy rộn ly nước như mải tìm chút gì của những nỗi niềm rất đỗi mơ hồ, chẳng biết xếp trong miền nào của ký ức, hiện tại hay tương lai. Nghi tìm cuộc đuổi bắt của những cái bóng có Nghi, có Toàn, có Huy và có cả Quân của Nghi nữa…
…Ánh mắt Toàn dường như vẫn thế, chẳng bao giờ rời khỏi Nghi. Niềm yêu thương cứ mãi đầy thêm trong mắt kẻ si tình. Ánh mắt Huy chạy tít trong khoảng nào xa lắc, hình như Huy đang tìm những mảnh vỡ để chắp vá những hình bóng rất thật…
…Và Quân, anh và Nghi vẫn cứ là những cái bóng khác biệt trong dòng chảy ấy. Cứ mải miết tìm về nhau để chỉ mong nhập là một. Hình như Nghi đã biết điều gì là khác lạ giữa hai bờ mong manh tình bạn, tình yêu. Những xúc cảm ngập ngừng run rẩy khi môi Quân chạm môi Nghi, đấy là những điều có thực. Thẳm sâu trong hồn Nghi, Quân là những bài hát thật dịu ngọt. Anh vẫn lạnh lùng thế và trái tim anh vẫn nhiều yêu thương thế..
…Và Quân à, đợi em về anh nhé. Một tháng nữa thôi phải không anh?...

***
 
Đêm nay đêm nhạc chỉ giành riêng cho bốn người, cho Nghi, cho Huy, cho Toàn và cho Phan. Một khoảng trời xa tít cứ nhập nhoà trong mênh mông biển cả. Bốn con người mà sao thấy mình nhỏ bé lạ. Chỉ sợ khẽ cựa mình sẽ tan mất trong hư vô. Tiếng saxophone của Huy vẫn da diết, vẫn ngọt ngào thế. Tiếng dương cầm của Toàn như thứ bùa rất lạ, khẽ chạm trong bờ ký ức sâu thẳm lại vội vã chạy oà ra vỡ vụn. Nghi ngồi lặng im trong niềm yêu thương ngập tràn, chỉ lặng im thế thôi để lặng nghe lòng mình những xúc cảm rất ấm. Chẳng biết có bao giờ trong dòng đời tấp nập, thêm một lần ngồi giữa những trái tim yêu thương để nghe nhịp lắng trái tim mình. Không lo toan, không bổn phận, không ràng buộc chỉ đơn thuần những rung động rất bản năng. Để được nghe giao khúc tình yêu trong khắc khoải. Yêu thương một người, những nốt nhạc chỉ viết riêng cho một người để lại hát giữa những trái tim si tình khác. Thật lạ, cuộc đời sao cứ cố gom những sắc màu lạ huơ, lạ hoắc phết lên bảng màu vốn đã đa sắc. Cũng như Phan cứ cố tìm những bến bờ không thật. Bài hát tình yêu Phan hát tặng Nghi thật da diết, chút sóng lòng cứ chìm mãi trong hư không. Phan mải tìm gì trong đại ngàn xa thẳm. Khi chót yêu ai, người ta vẫn dại khờ như thế sao? Mà Phan cố xây niềm hy vọng trên những đụn cát để làm gì hả Phan? Đừng là những con còng biển, mải miết vẽ những vòng tròn trên cát để rồi sóng cuốn đi. Nghi vẫn biết và vẫn hát những bản nhạc dành cho mọi người nhưng Nghi chỉ thích viết tình ca cho một người. R ồi chẳng biết có bản tình ca nào mang bóng hình của Phan không nữa. Đã có một bản tình ca chẳng bao giờ thành hình, Nghi định viết cho riêng Huy trong những xúc cảm rất ngập ngừng thơ khẽ. Nhưng mọi thứ lại cũng chỉ giản đơn là những nốt nhạc sắp dàn khuông, rồi để nguyên đấy cho gió cuốn đi. Nghi không muốn là con còng gió trong biển lòng của Huy . Tại sao thế hả Huy? Sao Huy cứ chạy mải miết trong những cuộc tình tạm bợ để rồi quên. Trong trái tim Huy, rốt cuộc chỉ là những khúc nhạc phiêu Huy dành riêng cho Nghi thôi sao? Đam mê nhiều rồi cũng là hư ảo, Huy có biết điều đó không Huy? Những nốt nhạc đã có lần Nghi định gom nhặt trên phím đàn dành tặng Huy giờ đã ngủ yên trong miền ký ức thơ trẻ. Đừng nhìn Nghi thế và cũng đừng đánh thức những hoài niệm trong Nghi bởi giờ những xúc cảm về Huy cũng chỉ là những đốm lửa hồng rất đẹp và Nghi không chắc có đủ thắp sáng một ngọn nến nào không? Nghi thì sợ những thứ tình cảm thật mông lung không thể nắm bắt được. Dãu đã có đôi khi trong cuộc đuổi bắt tình yêu, Nghi chỉ thèm dừng lại đôi phút để cùng Toàn viết những khúc tình ca. Những khúc tình ca trong đợi chờ khắc khoải Toàn đã viết rất nhiều dành riêng cho Nghi. Bóng một người con gái ra đi rồi nhất định sẽ trở lại. Và Toàn cứ viết trong niềm hy vọng rất thật, và Nghi cứ hồn nhiên nhận như bình thường nó vốn phải vậy. Cũng chẳng biểt Nghi sẽ viết khúc nhạc naò chỉ dành riêng cho Toàn? Sau tình yêu là những điều rất lạ, giành giật , kiếm tìm rồi sẽ trở thành vô nghĩa. Đến bản thân Nghi lúc này, Nghi cũng không thể biết rõ trong khúc hát tình yêu Nghi đã viết cho Quân, có nốt nhạc nào lạc về Toàn, có nốt nhạc nào trong nốt nhạc xưa cũ đã ngủ yên của Huy, hay những giai điệu trong đại ngàn xa thẳm của Phan không?... Dẫu thế thì dòng đời vẫn là những khúc ca ngọt ngào và mình sẽ phải biết hát khúc ca nào cho ai phải không Phan, phải không Toàn, phải không Huy?
…Ngày mai về, xin hãy giữ cho nhau những giấc mơ thật trọn vẹn. Có là Nghi, có là Toàn, có là Huy hay là Phan thì niềm đam mê cũng đừng là hư ảo bên bờ danh vọng kiếm tìm thật mong manh. Hạnh phúc trong cuộc đời không là những ảo ảnh. Cứ tìm kiếm, cứ cho và sẽ nhận…
…Và anh đã kiếm, đã tìm, đã cho rất nhiều phải không Quân? Mai em về…

***
 
Bốn nguời một góc quán mà cảm giác chông chênh lạ. Mối người một ý nghĩ riêng tư bên ly cà phê đặc quánh. Lâu lắm rồi mới gặp lại cảm giác đắng ngắt nơi cuống họng thế này. Giọng Phan buồn nghe gần mà thật xa xôi.
_ Quá khứ là ngày của hôm qua phải không Nghi?
Nghi lặng thinh tìm mình trong những nỗi niếm rạn vỡ. Những mảnh vụn tình yêu cứa vào tim rớm máu. Tay Toàn ấm và mắt Toàn trong mắt Nghi hình như niềm cô đơn vơi nửa.
-Nghi à? Giọng Huy ngập ngừng. Bất cứ khi nào Nghi cần có Huy trong cuộc đời , hãy về bên Huy , Nghi nhé. Huy vẫn đợi Nghi mà.
Mắt Nghi đã loang loáng nước, chỉ trực vỡ tràn trên bờ mi. Tay Nghi vẫn trong tay Toàn nóng bỏng.
_Nghi, anh...Lời Phan nhẹ như gió thoảng. Hãy để Quân là ngày của hôm qua em nhé
Nghi dốc cạn ly cà phê đáng ngắt, cái vị đắng cứ nghèn nghẹn nơi cuống họng. Giọng Nghi nhỏ, chẳng biết buồn hay vui
-Vâng, Quân là ngày của hôm qua.
Tất cả im ắng trong ngột ngạt. Nỗi đau khổ như căng dần từng mặt thớ thịt, dồn nén lại và chỉ chờ làm nổ tung con tim chật hẹp.
Toàn lẳng lặng lướt tay trên những phím đàn, khúc nhạc mênh mang qua vùng cỏ dại. Một khúc tình ca cứ chạy hoang trong những khắc khoải yêu thương.Thì Toàn đã bảo đêm nay chỉ mình Huy, Phan và Toàn hát cho Nghi nghe giữa ánh trăng dịu dàng 16. Những bài ca sẽ hát trong hy vọng, giai khúc buồn sẽ nằm lại ngày hôm qua. Và Nghi đã khóc lặng thầm trong con tim rạn vỡ. Nước mắt ngược dòng sao mặn chát quá Quân ơi? Nghi đã đợi, Nghi đã chờ và Nghi có được gì đâu? Bài hát Quân từng hát riêng cho Nghi nghe, giờ anh lại hát cho người con gái khác mất rồi. Chỉ có bài hát của Nghi là những nỗi niềm cô đơn trọn vẹn, viết cho một người và hát riêng cho một người. Dẫu có biết, ngày mai câu ca sẽ ngủ yên trong miền tĩnh lặng, rơi rớt lại nỗi nhớ về một người rất xa xôi. Người ấy bây giờ là người của xưa cũ. Tháng năm đi rồi có bao giờ trở lại được không? Và Nghi, và Quân có phải những cái bóng khác biệt gì đâu. Cũng chỉ là những vòng đuổi bắt đơn độc mà thôi . Ảo ảnh lại sẽ chập chờn trong những nỗi niềm rất riêng tư. Hạnh phúc tưởng gần mà lại quá xa xôi. Giữa dòng đời hối hả như lũ cuốn, chờ đợi là những thữ xa xỉ quá phải không Quân? Đã biết vậy mà sao Nghi vẫn ngốc nghếch thế. Nước mắt rồi có làm được gì đâu.? Tiếng thở dài Nghi khẽ nén như càng thắt chặt trái tim Nghi. Mà sao Huy lại thay tiếng kèn bằng điệu sáo chàng Trương Chi? Sao Phan cứ tìm mải miết gì trong tiếng sáo đồng vọng của lòng Huy? Ngày hôm qua là ngày của những bước chân rất thơ dại. Toàn đừng viết thêm những khúc tình ca cháy bỏng. Bóng người con gái ra đi liệu có quay trở lại được không? Bến bờ cũ sợ là những con đường rất lạnh, mà hạnh phúc bên đôi bờ thật quá mong manh. Nghi sợ những vòng đuổi bắt không thật. Không thể cứ khờ dại và vội vã thế. Một cuộc đuổi bắt mệt mỏi này lại chạy sang một cuộc đuổi bắt khắc nghiệt khác. Rốt cuộc cũng chẳng thể biết mình đang ở đâu nữa. Nghi cần những khoảng lặng để lắng nghe trái tim mình. Nghi vẫn biết ngày hôm qua phải ở lại, hôm nay phải đến và ngày mai thì phải đi tiếp. Nhưng giờ thì Nghi cũng lại biết, ngày hôm nay không thể bắt đầu bẵng những bước chân vội vã. Những bước chân của ngày hôm qua xin hãy để nó nằm lại ngày hôm qua. Tuyệt đối không mang bụi đường của ngày cũ sang ngày hôm nay. Cũng như bài hát tối qua, bài hát cuối cùng Nghi đã viết cho Quân đấy thôi:
"...Ru anh, Ru anh ngủ
À ơi, à ơi
Và ngày hôm qua ở lại..."
Giờ anh là ngày của hôm qua phải không Quân? Mối tình đầu của Nghi giờ cũng sẽ là ngày của hôm qua...
...Vị cà phê đắng ngắt, hình như cũng dịu lại. Ánh mắt Phan giờ là những đốm lửa hy vọng. Vẻ đẹp liêu trai trên khuôn mặt Huy cứ như thứ men hút hồn rất lạ. Huy đang chờ đợi điều gì phải không Huy?Toàn sẽ lại cứ viết những bản tình ca trong hy vọng...

Và Nghi vẫn sẽ hát những điệu nhạc tình yêu cháy bỏng, giai khúc buồn sẽ nằm lại ngày hôm qua...

Hết
 
Hoa tieu đoán trúng tim đen là thế nào thế? Mách nước cho mọi người thêm chút nữa đi


Xem ra chị bờ lu sờ pờ ring cũng quan tâm tới bác Khương nhà ta quá nhỉ, chắc là có bí mật gì muốn khám phá chăng, chẳng biết bí mật ấy có giống với cái trái tim để ở bên lề không nhỉ!
:p
:p
:lol:
 
Chắc chắn phải quan tâm tới bạn Khương nhà ta rồi mà, sếp cỡ bự đấy. Còn có bí mật gì muốn khấm phá ấy à? Tớ chịu thôi chả biết là bí mật gì. Greenfield thử hé mở bí mật của Khương đi.

Khương à? Dạo này đi đâu thế? Bao nhiêu ngươì quan tâm này, trình làng đi chứ
 
Chắc chắn phải quan tâm tới bạn Khương nhà ta rồi mà, sếp cỡ bự đấy. Còn có bí mật gì muốn khấm phá ấy à? Tớ chịu thôi chả biết là bí mật gì. Greenfield thử hé mở bí mật của Khương đi.

Tha cho cháu đi :p , sao lại lôi nó vào cái vụ này chứ!

Khương à? Dạo này đi đâu thế? Bao nhiêu ngươì quan tâm này, trình làng đi chứ

sao tự dưng lại đột biến thế, lôi mình ra làm chủ đề tranh cãi à!

:lol:
 
Thì nhiều người quan tâm thì phải vui mừng chứ đúng không nào? Và thế thì đáp lại thịnh tình của bà con như thế nào đây? Một bản tự thuật về bản thân đi để các em gái chưa chồng tìm hiểu cái ha? :?
 
Thì nhiều người quan tâm thì phải vui mừng chứ đúng không nào?

tự dưng được "quan tâm" quá thấy sờ sợ............

đáp lại thịnh tình của bà con như thế nào đây?

Vẫn làm hết sức mình có thể để cùng các bạn xây dựng web site :mrgreen:

Mấy bác này kỳ quá ,cháu nói K của cháu chứ có phải K của mấy bác đâu ...buồn cười quá hiiiiii

Trong diễn đàn có 2 Khương, chắc là hoatieu không nói đến mình, hì hì :lol: :lol: :mrgreen:
 

Facebook

Thống kê diễn đàn

Threads
11,649
Messages
71,548
Members
56,917
Latest member
sv368net
Back
Top