Ngoan Nhất Quả Đất's stories!


1/.. Con gái, sao luôn nghĩ sai về con trai?


Sáng đó, trời vẫn còn sớm lắm, nó đợi ở bên xe bus. Lạnh, hơi đói, gì thì gì, tối qua nó ko ngủ. Bài tập nhiều, nó cố, và ... bây giờ là đói, buồn ngủ.

Đang co ro vì lạnh, xe tới. Nó nhảy vội lên, tìm vào hàng ghế cuối cùng. Đó là kinh nghiệm mà nó học tập được sau 6 tháng đi xe bus, kể từ khi vào đại học. Cũng chả có gì to tát, ngồi ghế cuối thì sẽ chả bao giờ fải nhường ghế cho cụ già, em nhỏ, fụ nữ có thai ... Mà nhiều khi cụ thì chẳng già, em cũng chả nhỏ, fụ nữ thì bụng to chứ chả chắc có bầu hay ko, vẫn fải nhường. Vậy nên, một nguyên tắc bất thành văn cho những thằng con trai đi xe bus là: Ghế cuối là nơi đắt giá nhất.

Nó, trông bình thường, chả cao, chả thấp, chả gầy, cũng chả béo, chả đẹp trai, mà cũng chả xấu trai. Nhìn chung, very bình thường. Quần tụt, áo fông trắng, ba lô, duy chỉ có cặp kính cận làm đôi mắt nó lại thêm fần sắc.

Nó ngồi, ngó nghiêng linh tinh. À há, còn sớm qua nhỉ. Ngoài fụ xe và lái xe, chỉ có nó, hai chị ngồi ghế đầu, và một con nhỏ xinh xinh ngồi cùng ghế, dĩ nhiên là ... cuối.

Nó cười thầm, hà ... cũng có đứa giống mình.

Nhưng nó cũng chả cười lâu, và cũng chả có ý bắt chuyện con bé đó. Con bé ngồi sát cửa sổ, chấm hết.

Xe đi được một bến, nó nhận ra là mình bắt đầu buồn ngủ. Mí mắt díp xuống, và nhấc nó lên có vẻ là việc khó khăn. Nó ngồi, lim dim nhìn ra cửa kính.

Và nó bắt đầu nghĩ ... Chà, đang lạnh, giá như có một cái áo ấm mặc thì tốt, tại sáng nay trong fòng ấm quá, nó làm độc cái áo fông. Hôm qua, vào Metro, nó thấy mấy cái áo đẹp lắm ... fải kiếm một cái mới được. Trời ạ, lạnh fết, sao lại đi bật điều hoà cơ chứ? Chết mất, giá như cái em xinh xinh kia là bồ mình, mình ôm cho fát có fải ấm ko. Tiếc thật, biết thế này mình cưa luôn một em cho đỡ ... lạnh. Nó hơi nhếch mép, cười với ý nghĩ mới chỉ thoáng qua đó.

Con bé kia, trời ạ, một con bé xinh mới chết chứ. Kính cận, da trắng, tóc đen, môi đỏ, trông cực kỳ ... Con bé nhìn nó, và: ... Trời ạ, sao anh ấy cứ nhìn mình thế nhỉ. Ngượng quá, fải quay mặt đi thôi, ai lại thế.

Đói, lại một cảm giác mới trào đến. Nó nhếch mép, nhưng ko fải để cười, mà để ... nuốt nước bọt. Trời đất, đói ơi là đói, nó lại lim dim nhìn ra fía cửa kính, nơi con bé kia đang ngồi. Nó nghĩ, nghĩ linh tinh và hội tụ lại ở một ổ bánh mì trứng. Trời ạ, biết thế lúc nãy mua tạm lấy ổ bánh, thì có fải sướng ko? Giá như sáng nay đi tắm sớm hơn một tý, có thể đã kịp nấu nồi mì ăn tạm. Nhớ, nó nhớ tới những món mà mẹ nó vẫn nấu cho nó ăn ... Đói, thật là đói.

Chúa ơi, anh ấy lại nhìn mình. Đôi mắt thật nghệ sĩ, lim dim, mơ màng, và hình như đang nghĩ điều gì cao siêu lắm. Chắc anh học kiến trúc rồi, hay mỹ thuật nhỉ? Đôi kính của anh ấy đẹp thật, nó làm tôn đôi mắt to nâu nâu của anh ấy lên ... Anh ấy đang nhìn mình kìa, ... chúa ơi ... cái nhìn thật lạ. Nó làm mình thấy vừa ấm áp lại vừa lạnh lùng. Và ... à mà thôi,. Con bé đỏ mặt, lúng túng quay đi.

Buồn ngủ quá. Trời, cả một đêm thức trắng cơ mà, ko buồn ngủ sao được. Biết thế tối qua mình ngủ một tý, trưa ở lại trường làm nốt có chết ai đâu cơ chứ? Ngáp, ồ không, mình đã ngáp quá nhiều rồi. Và, nó dụi mắt, nhẹ nhàng ... nhẹ nhàng.

Ôi, anh ấy lại nhìn mình. Cũng đúng thôi, mình cũng xinh, và chắc cũng có điểm gì đó đặc biệt ... Anh ấy đang làm gì thế nhỉ? Hình như là ... trời ạ, anh ấy muốn ... nhìn mình rõ hơn. Quả là đôi mắt của một nghệ sĩ, đầy ma lực. Và, cứ thế, con bé chằm chằm nhìn vào nó, ko chớp.

À há, tới bến rồi. Nó xuống xe, vào quán làm li cà phê cho tỉnh táo cái nhỉ. Ngồi, lơ đễnh nhìn ra cửa, nó chợt thấy. Ủa, con bé lúc nãy hay sao ấy nhỉ? Rồi, từ từ tiến tới chỗ nó, con bé mở cái miệng xinh xinh ra, và nói:

- Em làm quen với anh, được chứ?

( Chắc là chả có thằng con trai nào từ chối, nhỉ? - chỉ có điều, đến giờ, nó vẫn ko hiểu tại sao, một đứa bình thường như nó, lại '''' đong '''' được một em khá khẩm đến thế. ).
 
2/.. Bạn

Trong bóng tối, nó mò mẫm bấm số điện thoại thân quen.Như thường lệ, Quang vẫn còn thức.
-Hạnh phúc là gì hả Quang?
-Hạnh phúc la` điều đơn giản, đơn giản tới mức người ta vô tình lãng quên nó và, lao vào tìm kiếm nó trong tuyệt vọng.
-Đơn giản, vậy nó rẻ lắm nhỉ?
-Trâm đã thấy người ta rao bán nó bao giờ chưa?Nếu chưa, thì đâu có thể định giá nó được .
-Ừ, có lẽ...
-Và ...được nghe Quang nói cũng là một điều hạnh phúc rồi.Quang nhỉ?
-I hope so.
Quang đặt máy, sau khi nghe thấy tiếng đặt máy nhẹ nhàng của Trâm.Lúc nào cũng vậy, Quang luôn để Trâm cúp máy trước.

Con bé, vo viên tớ giấy lại và vứt ra ngoài cửa sổ.Nơi có mấy chậu xương rồng và hoa bỏng đá.Nó rất thích bỏng đá, cái thứ cây trông kì kì và lúc nào cũng như ngấn nước ấy.Cũng thế, nó rất thích viết truyện, những câu chuyện, hay nói đúng hơn, nhưng đoạn đối thoại giữa nó và Quang.Quang của nó, lúc nào cũng thế, nhẹ nhàng, luôn thoả mãn những câu vặn vẹo...nhiều khi là trái khoáy của một con nhóc đang lớn.Nó luôn đặt câu hỏi cho Quang và vắt óc để tìm một câu trả lời, những câu trả lời làm Quang trở nên thú vị.Nó đi ngủ,với giấc ngủ đến nó thật dễ dàng.

Sáng, lại đi học muộn.Nó luôn vậy, việc không đi học muộn với nó mới là chuyện lạ.Sau một hồi lang thang ngoài sân bóng, nó mới chui qua hàng rào sắt vào trường.Đang giờ chơi, cô gọi nó lên:
-Trâm, cô có biết cô có lỗi gì không?
-Dạ, em không biết.
Cô cười, mắt ánh lên.Nó cũng không rõ vì sao.
-Vậy việc đi học muộn là một việc tốt?
-Dạ không.Nhưng thưa cô, em không bị ghi vào sổ của nhà trường...
-Đúng, cô không bị ghi.Nhưng việc đi học muộn và chui rào với một học sinh nữ la` điều được khuyến khích hả?
-Dạ không.Nhưng...
-Về chỗ đi, cuối giờ gặp tôi.

Hậm hực, nó quăng đánh uỵch cái ba lô lên bàn.
-Chán như con gián.
Thằng bạn tò mò:
-Sao thế?
-Sao trên trời ấy.
-Bây giờ là ban ngày mà, mày...
-Ừ, ban ngày, đúng, nhưng nó chỉ đúng với mày và nửa đống người lúc nhúc, trên cái bán cầu này thôi.Tao thuộc về thế giới khác, mày hiểu không?
-Ừ, hiểu.
-Mày chả hiểu gì cả.
-Thú vị đấy.
-Chả thú vị mấy.
Thằng bạn quay đi, tiến lại chỗ tụi con gái đang buôn chuyện.Một lũ chán chết, nó tự nhủ.

Chiều, sau ca học thêm, nó vào một hàng net gần trường và mở yahoo messenger.Vừa conect xong...
-Ê...
-Chào ông.
-Đi ăn cơm đi?
-Sao lúc nào cũng đi ăn thế?
-Bà sao thế?
-Không.
-Đi đi mà.Đi ngay nhé.Tôi đợi.
-Khônggggggggg.Nó cố gắng "thét lên" nhưng R. đã out mất rồi.Nó trả máy, ra về trong một sự bực tức khó hiểu.Về nhà, leo lên giường, cố chui đầu vào trong chăn dù trời thực sự là rất nóng.R. chắc sẽ buồn lắm.R. là bạn nó, có thể nói là bạn thân.Nó biết, ăn cơm cùng R. sẽ rất thú vị, hai đứa có thể nói chuyện tới muộn, nhưng...Nó thấy R. có nhiều mâu thuẫn quá.Lúc như trẻ con, lúc lại quá già dặn.Nó chán phải nghe những dòng mess của R. rủ đi ăn, và cả những chuyện tình cảm của R. nữa.Những chuyện tình cảm thật rắc rối, thật nhăng nhít.

Đêm đã khuya, nó bấm máy.Như thường lệ, Quang vẫn còn thức.
-Quang có thấy Trâm xấu không?
-Không Trâm à.Mà "cái nết đánh chết cái đẹp cơ mà" Trâm.
-Ha ha.Thế Trâm hỏi Quang nhé? Cái đẹp có tội tình gì mà cái nết đánh chết nó.Vậy cái nết bạo lực quá còn gì.Có gì hay ho đâu.
Nó ngồi, mân mê cái bút.Nó không nghĩ được câu trả lời nào hoàn hảo.Nhưng Quang của nó cần một câu trả lời hoàn hảo.Nó lại xé tờ giấy ra, và viết lại:

-Tình bạn là gì?
-Là một trong những thứ tình cảm cao quý của con người.Nó giúp người ta có thể sống, chứ không chỉ là tồn tại, Trâm à.
-Vậy Trâm đang tồn tại hay là sống?
-Chắc là sống, dù sao Trâm vẫn cóbạn, thậm chí là nhiều bạn.
-Không.
-Đúng mà, chí ít còn có Quang đang nghe Trâm nói đây.
-Không.
-Trâm còn rất nhiều bạn, trên lớp và cả trên mạng nữa.
-Không.Trâm đang cô đơn.Trâm chẳng có ai hết.
-Thế còn Quang?
-Quang ư, Quang hoàn hảo, Quang thú vị và hiểu Trâm, nhưng Quang chỉ là mo^.t nha^n vật cu?a Tra^m.Không hơn, không kém....Trâm biết mà.

Nó khóc.Một hàng nước mắt lăn dài trên khuôn mặt bầu bĩnh.Mái tóc hoe hoe vì đi nắng nhiều.Nhưng, nó bật đứng dậy, ra khỏi bàn.Đi rửa mặt.Mặt nó ửng lên vì xát mạnh.Trâm không bao giờ khóc.Trâm còn nhiều bạn mà.Trâm không thể cô đơn.Nó còn có R., có cô giáo, có bạn bè, kể cả cái thằng bạn thích chọc ngoáy ngồi cạnh nữa.Nhấc máy, nó gọi cho R.
-R. này, hạnh phúc là gì?
-Chả là gì cả.À quên, hạnh phúc la` được ngủ một giấc khi đã 1h sáng.
-Ừ, thú vị đấy.
-Chả thú vị lắm đâu.
-Thế R. có bực chuyện chiều này không?
-Không đâu.R. chắc Trâm bận.
-Thế nếu Trâm không bận.
-Dù sao, R. cũng la` đứa ích kỉ mà.
-Ừ, R nên hỏi ý của Trâm trước.
-Ruồi sẽ làm điều đó.Nhưng làm nó từ lần sau, Trâm nhỉ?
-Ừ.Trâm hỏi hạnh phúc đối với Trâm cơ?
-Đi ngủ đi.Muộn rồi.Nhớ đắp chăn nhé.Trời lạnh rồi.
-Ừ, by..e..Một tiếng cụp máy khô khốc của R.
Nhưng không sao.Nó lại thấy vui rồi.R vốn thế, đầy mâu thuẫn.R có lúc giống Quang, nhưng nhiều lúc lại nhăng nhít, trẻ con quá...

Dù sao thì R. cũng sẽ tế nhị hơn, nó cảm thấy thích thú với điều đó và nó ngủ.Một giấc ngủ dài sẽ xoá tan những bực tức của ngày hôm nay.Thời gian vẫn trôi...

Chiều, nó online.Một dòng off messenger của R:
-Trâm ơi.Đi ăn đi.R đợi.R. out đây.

Chả ai hoàn hảo cả, cả R. cả Quang và cả nó...Dòng đời vẫn trôi.
 
3/.. Của đi thay người

- A lô, bác làm ơn cho cháu gặp bạn **** một chút ạ.
- Ờ, thế cháu là vợ hay người yêu của R. thế?
- À, lão già đây rồi. Khỏe ko?
- Sắp chết, sao chưa mang vòng hoa tới?
- Ơ hay, có 300 một thẻ hương thôi, hoa hoét làm gì, vẽ chuyện. Xì ...
- Ờ, mua bao giờ mà rõ thế?
- Chuyện, T. mà lại.
- Hì hì. Có chuyện gì thế?
- Hỏi thăm ông ko được sao?
- Ko được!
- Hê hê, mới "cưa" được em nào à? Sao tinh tướng thế?
- Chuyện, VIP mà lại.
- Hê hê. Mà thôi, ko buôn nữa.
- Ờ.

Rụp. Tút tút tút ... Ê, từ đã ...

...10 giây sau ...

- Thần kinh à?
- Ơ, thế sao bảo ko buôn nữa?
- Buôn và nói chuyện cách nhau khá xa đấy, lão già ạ.
- Ờ, chuyện gì. Nói đi. Rách ruột.
- Này, sang nhà tôi. Mang con dơi về mà nuôi đê.
- Đây ko chơi mấy thứ dị hợm đó nhé.
- Ơ, ai bảo cho ông đâu. Nuôi hộ tôi 2 tháng đi.
- Bảo đứa khác đi. Tôi bận lắm.
- Bận cưa gái chứ gì?
- Ôi dào, cưa một em mất 2 tiếng, ăn thua gì. Bận học.
- Học ..... Tôi có nghe nhầm ko?
- Chắc ko nhầm đâu.
- Thôi đi. Sang nhà tôi cầm về đi.
- Không ... Lại một tiếng cúp máy khô khốc vang lên.

Mười phút sau, một cặp kính cận ló vào, kèm thèm là một điệu cười theo " trường phát kinh dị":
- Bác ơi, cho cháu hỏi, T. có nhà không ạ?
- Cháu vào nhà đi, T. nó sắp chết rồi.
- Dạ, cháu tới đưa đám nó đây mà.

Trước mặt thằng bé là một cái quần soo''''c ngắn tới mức không thể ngắn hơn được nữa, một cái áo phông thụng nhưng ko dài. Lạy chúa, giả dụ cái áo dài tới đầu gối thì ... Một cái mặt tròn tròn, cộng thêm cặp kính cận và một nụ cười ... bí hiểm.
- Uống gì đây?
- Nước lọc, một cốc.
- Nước bây giờ lên 2000/ m3 rồi đấy.
- Tôi làm nửa khối thôi.
- R. đâu cái loại uống hơn voi.

T. đi vào bếp. R. nhìn quanh, chả thay đổi mấy. Chỉ mỗi cái bàn học có vẻ nhiều sách hơn. Ừ, dù gì thì gì ... nó cũng sắp thi ĐH rồi. R. lăn ra giường, ngửa mặt nhìn ra phía cửa sổ. Cây hoa đá, " cái thứ cây lúc nào cũng như ngấn nước ấy", trông như sắp chết. Chà chà, hậu quả của việc chăm chỉ đây.

Choang. Lại một thứ gì đó vỡ đây. Con gái gì mà ... Một giây, hai ba rồi bốn giây trôi qua. Không một tiếng kêu, cũng chả một tiếng khóc. Nó chạy vào ...

T. đứng đó, dưới đất là một quả lê và con dao đang dính đầy máu. Nhìn cái mặt tái mét, nó cũng hoảng. Chạy vội ra phòng ngoài, lục trong cặp sách ... bút này, thước này, cả " Urgo" nữa ... và cái thứ cần tìm đã được tìm thấy. Nó rửa tay cho T., lau khô và băng lại. Xong ... phù ...

Khóc. T. khóc. Nó chả nói được gì. Đứng yên và nhìn. Cầm lấy con dao, rửa sạch máu và gọt nốt quả lê ...
- Này, ăn đi ... Giời ạ, có tý mà cũng " chảy nước đái" rồi.
.... Khăn đây, lau đi. Trông như con điên ấy.
- ... cười.
- Mà này, con dơi đâu rồi.
- Ở nhà tắm ấy.

Ngoắc cái lồng vào móc xe, nó nghe loáng thoáng mấy tiếng " chăm ... sóc tốt... nhé..." .

Về nhà. Nó vọt thẳng lên phòng. Lôi con dơi ra và ngắm nghía. Kể ra, cái loại nửa chim nửa chuột này cũng ko ghê lắm. Rồi, với động lực của một " tình bạn cao cả", nó đi lòng vòng quanh phòng, cố gắng tìm ra một con muỗi xấu số nào đó. Lực bất tòng tâm ... Tầng ba, chắc lũ muỗi ngại leo cầu thang.

Thò chân bật cái TV, nó cởi áo rồi nằm tung tung cái "điều khiển" ( tật xấu này khiến cho cái điều khiển nham nhở như bị chó gặm) . Buồn ngủ quá ... Bộp - Mẹ con muỗi cái góa chồng cắn tao - nó rủa như vậy sau khi ráng hết sức đập cho cái giống ký sinh chết dẫm kia một phát.

Cả tối tìm chả ra, đến lúc không tìm lại dẫn xác tới. Tuyệt thật.

Không ăn hả, thì không ăn này ... Mặc cho nó dậm dọa, " cái thứ dị hợm đáng ghê tởm kia" vẫn khinh đời - hay khinh nó, không thèm xực. Đã vậy thì ông dùng biện pháp mạnh. Con dơi bị lôi ra ngoài, mặc cho chân trái vẫn bị cột một cách cẩn thận vào nan lồng.
- Á, dám cắn ông à. Nó quẳng luôn cái đồ " khỉ" đó xuống đất. Lên giường đi ngủ, sau khi đã rửa tay sạch sẽ bằng cồn - tính nó vốn cẩn thận.

Chào buổi sáng vào lúc 9h - dù gì thì hôm nay cũng là thứ 7 - nó nhảy bụp ra khỏi giường - dù biết rằng thay đổi tư thế đột ngột thì rất dễ tạch ... và tiếp luôn một cú nhảy dựng lên ... Nó vừa dẫm phải một thứ gì bẹp nhẹp, nhun nhũn ... Và chuyện tồi tệ nhất có thể xảy ra - là chuyện nó mong muốn xảy ra lại không xảy ra - lại đã xảy ra.

Con dơi đã chết. Một từ đơn giản là chết, không còn cách nói nào dễ hiểu và chính xác hơn.

Một cảm giác tội lỗi đang bao trùm lên tâm trí nó. Nó biết ăn nói ra sao với T. đây, khi mà chính nó đã " dũng cảm" trèo lên nóc nhà bắt bằng được con dơi đó, và " tặng T.".

Nó đã lớn, nhưng cũng đủ trẻ con để quen những chuyện tẹp nhẹp như vậy sau khi ném xác con dơi tội nghiệp vào thùng rác. Nhưng, bạn bè - đặc biệt là bạn thân thì không có chuyện gì là tẹp nhẹp cả.

Tới lớp. Con bé ngồi cạnh - chắc thấy nó có vẻ buồn - quay sang bắt chuyện:
- Này, cái túi hôm ấy tặng tớ ...
- Cái giề.
- Bị sao thế?
- Đang chán.
- Làm sao chán?
- Kệ mẹ tôi. Xéo ra chỗ khác đi.
- ...

Bỏ đi, chắc con bé buồn lắm. Vì dù sao, nó cũng đã luôn miệng nói rằng: " ấy là đứa bạn duy nhất của tớ ở cái lớp này". Vậy đấy, nhưng bạn chứ dek phải bạn thân. Hai phạm trù khác nhau hoàn toàn mà.

Hết tiết hai, nó chán cái việc ngồi nhìn khuôn mặt như đưa đám kia.
- Out đây.
Biết ý, con bé tránh ra, và nó thì vác cặp ra về.

Qua ngã tư Sở, nó bỗng cảm thấy khó thở. Và khi đưa tay lên cái khẩu trang thì ... biết bao là máu. Quá nhiều máu. Nó chưa bị chảy máu cam bao giờ. Sợ hãi thật sự, nó phóng nhanh về nhà.

Chạy vào nhà tắm, nó cởi bỏ khẩu trang, một bụm máu đã bắt đầu đông bắn ra từ lỗ mũi trái. Thật sự là nhiều. Chưa từng đối mặt với tình trạng tương tự, nó lo lắng gọi cho mẹ. Đến chiều, T. tới thăm ... con dơi. Và, T. lại khóc vì ... sợ nó chết.

- Đừng chết R. nhé. Ông bảo là sau này, khi ông cưới vợ ý, ... ông còn nhờ tôi làm ... cô dâu nữa cơ mà.
- Còn ... con dơi ...
- Thôi, của đi thay người mà ...

Ờ, hóa ra là con dơi ... đi thay nó. Mạng nó kể cũng chả đắt mấy. Nhưng mà thôi, dù sao thì ... của cũng đã ... đi ... thay người.
 
Đúng rồi ạ. ( NNQĐ's stories mà). Có điều em viết cũng lâu rồi ... và cũng post trên một số diễn đàn rồi ( cũng với nick này) ... Để khi nào có cảm hứng ... em viết tiếp ...
 

3/.. Chuối


Đã 8h tối. Nó tự dưng thấy chán. Chả hiểu vì sao.

Lững thững, lững thững, nó vừa đi vừa ... chẳng nghĩ gì. Rồi, đôi chân đưa nó vào một quán chè. Kể ra thì, một thằng con trai một mình vào quán cũng không hay ho gì , nhưng ... Đang buồn, người ta cũng ít để ý đến những quy tắc cũ mèm ấy, những thứ cứng nhắc có ai thèm nói ra đâu, vậy mà, ... vẫn có "hiệu lực". Chả bù cho luật này luật nọ, ra rồi lại sửa, sửa rồi lại sửa nữa ... Nó mỉm cười ...

" Cho em một cốc đỗ xanh". Nó lễ phép. Chà, một thằng con trai 19 tuổi, vậy mà ... luôn xưng em ngon lành với cả những cô bé chả biết có hơn nó tuổi nào ko.

Hết một cốc. Nó lơ đễnh nhìn xung quanh. Một đôi mới vào quán. Trời nóng, quán đông, còn mỗi một bàn, một ghế. Thằng con trai ngồi ngay vào cái ghế trống đó, dành việc đôn đáo đi tìm ghế cho đứa con gái. Rồi, con bé quay ra hỏi:'''' anh ăn gì?''''. Nó chỉ nghe đến thế. Chà, cuộc đời thật lạ và buồn cười.

Nó gọi thêm cốc nữa...

Mắt nó lại đảo đi đảo lại. Cái gì kia. Thằng bạn thân của nó đang đi cùng một đứa con gái. Xinh, con bé xinh thật. Nó đã gặp con bé đó một lần. Chà chà, cái thằng, thế mà khá. Nhưng, hỡi ôi. Hai đứa ăn mặc cực kỳ '''' sành điệu''''. Tức là sành điệu kiểu Việt Nam hay chính là demode của Hàn "Cuốc". Quần vẩy, áo phông đen, tóc thêm vài đường line, trông đúng là " sành điệu". Kì cục ở chỗ, hai đứa nó đang đi trên một cái xe đạp mifa đã quá date, cái xe mà theo như Giả Bình Ao thì: " tất cả mọi bộ phận đều kêu, trừ cái chuông" hơn thế nữa ... con bé kia đang đèo thằng bạn nó. Và người ta sẽ thật sự sock nếu biết rằng, trong túi thằng bạn thân của nó kia, còn có một con A 800.

Nó cười, thêm một cốc chè nữa...

Rồi, cốc nữa ...

Khi nhận thấy sương đêm đã xuống, nó đứng lên, và nhìn xuống bàn : "mới có 4 cốc". Nó muốn lăn ra cười. Một thằng con trai, bốn cốc chè và việc ngồi đây soi mói người khác.

Đời, lắm chuyện thật " chuối". Nhưng mà nếu ko có "chuối" thì còn gọi gì là đời nữa. Phải ko nào?
 
hi! chao` mọi người !
Tớ là thành viên mới toanh ! :oops: Tất nhiên là tớ cũng là một dân sinh học!Tớ biết rất ít về chuyên ngành của mình.Khi tham gia diễn đàn này tớ thấy mọi ngươi hiểu biết và vui vẻ.Thật tuyệt! Tớ mong sẽ học hỏi được nhiều tư` mọi người.
Chúc mọi người luôn vui vẻ!
 

Facebook

Thống kê diễn đàn

Threads
11,649
Messages
71,550
Members
56,918
Latest member
sv368net
Back
Top