Viết cho ngày cuối năm...

Haha, em cho chị cao thêm 10cm nữa đi rồi đi luôn thể! Hôm bữa chị được :roll:chụp hình với hoa hậu Hương Giang đó. Vui lắm.
 
Mới đó mà đã 1 năm, nhanh thật nhỉ?

Một năm, quãng đường tuy dài nhưng lại qua mau, mau đến mức chỉ chớp mắt một cái, mọi thứ đã đổi thay đến kì lạ....

Trong cái guồng xoay của cuộc đời, người ta bay như những con thoi...Gấp gáp, vội vã, hối hả... Cho đến khi tình cờ nhìn vào gương và giật mình tự hỏi "Ta là ai?", tôi mới thở dài ngoái nhìn và nhận ra, mình đã đi 1 đoạn đường khá xa rồi...

Một đoạn đường dài từ những bậc thang Năng Khiếu, từ cái lớp nhỏ bé ọp ẹp nằm khuất trong con hẻm tầng 4, mà nay đã bị đập đi để nối dài thành 1 lớp học khác, từ những tiết học bài ê a với đám bạn thân, với những trò vui đùa quái chiêu, những tiếng cười man dại, những trưa nắng ôm laptop và con vịt bông xuống VPĐ, nghe những ca khúc quen thuộc, như những hơi thở vọng về từ những cõi xa xăm...

Một đoạn đường dài từ chiếc sơ mi trắng và chiếc quần tây ngắn tới mắt cá, cùng đôi giày nâu luôn xếp quai để mang thành dép lê, cái cặp sách xám, cái cà mênh cơm tự nấu để ăn trưa.... và đứa đệ tử nhỏ ngu ngơ, khờ dại....


Nhớ những tiết học cuồng quay cuối học kì 2, nhớ những hôm tự biến mình thành "Người trong bao", không muốn chào hỏi hay trò chuyện với ai,nhớ những ngày sắp bị..."đuổi" khỏi trường, nhớ "Prom night D 0609" lung linh ánh đèn, nhớ mấy đêm sắp thi tốt nghiệp, nhớ cái cảm giác căng thẳng lúc bài thi bị chuyển về tỉnh chấm, rồi thi Đại học, tuyệt nhiên không run nhưng sao cứ thấy bồi hồi...

Rồi cái ngày khoác lên mình chiếc áo trắng đỏ có phù hiệu FTU, trường mới, bạn mới... Thoắt cái lớn vụt lên trong thể chất và tâm hồn...

Cái ngày lọt vào Ban chấp hành Đoàn thanh niên ngoại thương, rồi cuộc thi FTUer, chuỗi ngày tình nguyện cuộc thi Mrs.World tại Vũng Tàu,.....

Dồn dập liên tiếp dồn dập, tôi sống như một người thanh niên VN đúng nghĩa, một SV VN đúng nghĩa...

Càng làm, tôi càng hăng say và tiếp tục tiến lên, tiến lên đến những chức vị cao hơn, danh dự nhiều hơn; dũng cảm đối mặt với trách nhiệm cũng theo đó mà nặng nề hơn. Tôi thấy mình tràn đầy sức sống, sẵn sàng đối mặt với bao thử thách trong cuộc đời.

Tôi...trưởng thành rồi sao?

Rồi trong những ngày tháng cuối năm bộn bề công việc trường lớp, rồi một sự việc làm tôi thấy tim mình vụn vỡ, tay chân rã rời, tôi chỉ muốn chui vào một góc nhỏ và gặm nhấm chính mình... Như ngày xưa vào 1 đêm khuya lạnh, tôi tê dại trong "Gió mùa về" trên lan can nhà.... Tôi mệt mỏi, trong vô vàn những câu hỏi ko có lối ra... Rồi lại thở dài thườn thượt... Chỉ còn biết buông ra 1 câu..."Vòng xoáy cuộc đời"....

Tôi biết mình thành công. Tôi biết mình "vĩ đại" trong mắt của những đứa em nhỏ. Tôi biết mình trưởng thành trong niềm hãnh diện của cha mẹ, biết những ánh mắt ngưỡng mộ của bao bạn bè trang lứa....

Tôi cũng biết suy cho cùng, tất cả chỉ là 2 chữ "Đánh đổi".

......những bữa đi chơi với bạn bè bằng những công việc thâu đêm
......những giọt nước mắt của đứa đệ tử nhỏ bữa Mừng xuân ko về

Đệ tử, con biết sư phụ thương con nhiều đúng ko? ....
Và sư phụ cũng biết trong mắt con, sư phụ là tất cả những gì cao lớn và tốt đẹp nhất.

Nên cuối cùng sư phụ vẫn sẽ bước đi, dù có mệt mỏi nhường nào.....

Hôm nay, tôi tự thưởng cho mình những giây phút tự nhìn lại và suy ngẫm về những gì đã qua trong năm 2009. Hy vọng năm mới sẽ mang lại cho tôi và mọi người nhiều điều tốt đẹp hơn.

Tôi cầu chúc cho các bạn, và bản thân mình hãy cứng rắn như Đá, để vượt qua mọi khó khăn trong cuộc sống này. Thân.

Lê Hoàng Thạch.
 
Ẹc. không mơ, không ham làm hoa hậu hay khôi gì cả. Đại sứ thôi! Sống 18 năm mới thấy mình có giá trị!
 
Sao Thạch giống mình thế nhỉ!!!!!!!!!!!!!!!
trường mình cũng đập đi rồi
hê hê
 
Đi làm tình nguyện viên cũng vui chớ bộ. Ước gì bây giờ là mùa hè để đi cho đã, 1 năm sau chưa chắc còn ở VN để tham gia. Ta mất các em từng phút từng giây..:hum:buồn lo + hối hận đã không đến sớm hơn. Mùng 2 tết này ai ở HCM muốn đi tình nguyện thì liên hệ tui sớm nhá.
email: hoahongbach1492@yahoo.com
 
Đi làm tình nguyện viên cũng vui chớ bộ. Ước gì bây giờ là mùa hè để đi cho đã, 1 năm sau chưa chắc còn ở VN để tham gia. Ta mất các em từng phút từng giây..:hum:buồn lo + hối hận đã không đến sớm hơn. Mùng 2 tết này ai ở HCM muốn đi tình nguyện thì liên hệ tui sớm nhá.
email: hoahongbach1492@yahoo.com
Một năm nữa ở đâu?:mrgreen: Đi du học không về ăn tết ạ:)
 
Một năm nữa ở đâu?:mrgreen: Đi du học không về ăn tết ạ:)

Ừa, không về đâu. Tiền đâu mà về? Chừng nào có học bổng cũng để lại học chứ không mua vé về đâu. Đi tuốt bên Châu Âu, về tốn nhiều tiền lắm. Phải lo trang trải thứ khác => đón tết xứ người [ mà chưa chắc có lịch để biết chừng nào tới tết í chứ!]. Nói không phải vô tâm nhưng mà thật:welcome:Một năm học bên đó đã mất gần 8000$ rồi.
 
Ừa, không về đâu. Tiền đâu mà về? Chừng nào có học bổng cũng để lại học chứ không mua vé về đâu. Đi tuốt bên Châu Âu, về tốn nhiều tiền lắm. Phải lo trang trải thứ khác => đón tết xứ người [ mà chưa chắc có lịch để biết chừng nào tới tết í chứ!]. Nói không phải vô tâm nhưng mà thật:welcome:Một năm học bên đó đã mất gần 8000$ rồi.

Qua bên đó là chỉ có ngồi mà hát "Xuân này con ko dzìa" và nhớ ba má khóc thút thít :cry:
 
Qua bên đó là chỉ có ngồi mà hát "Xuân này con ko dzìa" và nhớ ba má khóc thút thít :cry:
Trời trời, có mà xuân này con quên về á!!! Khóc thì cũng cạn nước mắt rồi. Em ghét xuân lắm, ghét cực kỳ! Ghét lạnh nhưng lại thích mùa đông và tuyết [ con người ngược đời mà]. Mọi người ăn tết vui vẻ
 
Trời trời, có mà xuân này con quên về á!!! Khóc thì cũng cạn nước mắt rồi. Em ghét xuân lắm, ghét cực kỳ! Ghét lạnh nhưng lại thích mùa đông và tuyết [ con người ngược đời mà]. Mọi người ăn tết vui vẻ
Trong Nam làm gì có lạnh mà ghét:oops:Em thích cái lạnh của miền Bắc, Tết này không lạnh, mất hết cả không khí :hum:
 
Hôm qua nghe đâu Hà Nội 35 độ... Phát hoảng! Thế thì hoá ra Tết năm nay miền Nam 'lạnh' hơn miền Bắc rồi.:mrgreen:
 
Dào ơi anh làm như có mình anh đc chụp vs người đẹp í :)) Miền nam mà lạnh hơn miền bắc thì chắc lại đc các ông đổ thừa cho biến đổi khí hậu rồi! T cũng thích ra ngoài HN nhưng lúc nó 14* thì chết khiếp, mặc đồ như con gấu mẹ vĩ đại ấy.
 
Bức thư gửi đến năm cũ.

Một năm đã qua, mình ít chữ nhưng có lẽ một năm qua cũng đủ sự kiện để mình viết nên cảm xúc.
Một năm qua...
Có thể nói buồn vui lẫn lộn thậm chí là đảo lộn.
Nhớ ngày 25 Tết năm ngoái đang vận lộn với con gà thì nhận được giấy báo đã giật được học bổng, sướng quá quẳng luôn con gà, không thèm rửa tay chạy vào ôm thật chặt lấy mẹ... Đương nhiên là cả nhà bữa dó mất một bữa gà, nhưng mẹ thì vui lắm, mẹ đã vừa ăn cơm vừa khóc. Không biết lúc ấy mẹ khóc vì vui hay vì lo...
Nhưng trước khi lên đường đi, còn phải lo trau rồi lại vốn Tiếng Anh, rồi nơm nớp cho kì thi quốc gia sắp đến gần...
Mọi thứ qua đi, có bao giờ tôi biết sợ các kì thi, chưa bao giờ tôi thấy thực sự lo. Trước khi thi, thường ăn chơi lêu lổng một tuần trời, mẹ có la mấy cũng bỏ ngoài tai rằng "con buồn ngủ lắm!" hay "thằng Quân gọi rồi, con lên khu trọ đây nếu không nhỡ mất xe, lại tốn tiền".
Nhớ những đêm nằm trong khu trọ nhớ mẹ mà không dám kêu với ai, sợ mấy đứa con gái chuyên Sinh chúng cười.
Nhớ những ngày máy tính bị hỏng, trèo tường sang nhà trọ cái Linh mượn máy bị bà chủ nhà tóm được, nhảy vội xuống rách cả cái áo mới.
Nhớ những ngày lóc cóc cái xe đạp đến trường mà vẫn muộn, hai anh em năm nỉ van xin mãi bảo vệ mới cho vào...
Nhớ những trận bóng rổ hoành tá tràng, vừa chơi vừa hét, hết chạy rồi nhảy có lần ngã sưng vù cả tay mà vẫn chiến đấu đến phút cuối cùng để đội bị thua 87 - 100...

Rồi đến những ngày tháng 4 sang Úc, đi để học tiếng Anh kiểu Úc trước sao mà khó quá.
Được các anh các chị khoá trước giới thiệu cho cách ra trung tâm thương mại đứng hóng cả buổi, chịu khó trò chuyện với người bản địa mới mau mau học được.
Nhớ mấy đêm xa nhà, nửa đêm ra ban công ngồi hát "Việt Nam quê hương tôi" bị cô bạn Hàn Quốc biết tiếng Việt bắt được. Lúc ấy trái tim non nớt của mình như muốn ngừng đập. Bạn ý đẹp như diễn viên Hàn Quốc ấy.

Nhớ ngày về nước thi tốt nghiệp, không còn nhớ kiến thức mấy nên đặt ra chỉ tiêu 30 điểm để khỏi bị đúp. Thế mà kết quả lại tốt hơn ngoài mong đợi.

Đến đây thì cuộc đời mới thực sự tàn nhẫn, mới đúng là sóng gió.
Khánh Phượng mắc bệnh nan y, đi trong một đêm tháng 7, không khóc được vì Phượng bảo là "Anh phải cười trước mộ em, nếu không em sẽ đi không yên! Nhớ chăm bà cho em, bà sẽ buồn lắm đấy, yêu bố mẹ và các em hơn anh nhá!"

Lại đi Úc, lần này mẹ tiễn ra tận sân bay còn nhớ câu nói của mẹ "Con đi cẩn thận nhé, nhớ là Tết về với mẹ, nhớ Tết về làm thịt gà, cả nhà chỉ có mỗi con làm được thịt gà thôi đấy". Mẹ khóc... mẹ khóc nhiều lắm... còn tôi không khóc nổi vì đã khóc cả đêm trước rồi, với lại khóc ở đây thì mất hết cả hình tượng ông anh đứng đắn trong mắt em...

Yên ổn chưa được bao lâu thì nhận được tin offline của Việt Anh: Anh về ngay, mẹ ốm nặng.
Tưởng nó đùa, sáng hôm sau thì có điện thoại của dượng "Con về đi, mẹ muốn gặp con"
Nhờ mấy người bạn quen biết ở sân bay, mua được vé máy bay về, nhưng về đến nơi thì mẹ chỉ kịp nói một câu "Con về rồi hả, về sớm thế con!"

Mẹ đi, mẹ bỏ con đi như thế đấy, mẹ đã hứa sẽ sang Úc dự lễ tốt nghiệp của con, nhìn thấy con đội mũ cử nhân, vậy mà mẹ đi lặng lẽ thế đấy. Con đã suy sụp cả tuần sau đó, con cạn cả nước mắt. Mẹ con mình đã sống rất khổ từ sau khi mẹ li dị và bố bỏ đi, mẹ lấy dượng vì hai anh em con, chúng con chưa làm gì được để đền đáp công ơn thì mẹ đã đi.

Rồi tôi trở lại Úc trong nỗi đau đớn tột cùng, nhiều lần khóc rồi nghĩ quẩn, rồi lại nghĩ đến Việt Anh sẽ ra sao nếu anh nó cũng bỏ nó đi... Cuối cùng, mọi khổ đau đều đem đi chia sẻ với bạn bè ở Việt Nam, với Quân, với Huy, với Hưng, với Thu, với Tuấn, .... cảm ơn những người bạn đã ở bên tôi khi tôi chán nản và muốn bỏ cuộc nhất.

Rồi đến những ngày các bạn ở Trung Quốc chuẩn bị về đón Tết. Mình cũng có Tết chứ, nhưng về làm gì, về để mà khóc à, về làm gì, về để đoàn viên khi gia đình đã không còn có mẹ và Phượng.

Tôi được một người bạn giới thiệu cho tham gia tổ chức từ thiện phi chính phủ đi sang Haiti cứu trợ cho những đứa bé mồ côi. Những đứa bé có lẽ cũng đang sống rất hạnh phúc thì chỉ trong một ngày đã mất cả cha mẹ, anh chị em, cả nhà cửa chỉ vì động đất...

Tôi gặp một đứa bé, em cũng giống như tôi, cũng mất cả cha và mẹ. Chúng tôi cùng hoàn cảnh nên rất hiểu nhau, rồi đến ngày 24 tháng chạp, em hỏi tôi: Anh ơi, ở Việt Nam sắp có ngày đoàn viên đúng không? Anh sẽ về cùng gia đình anh chứ, anh sẽ về chứ?
Tôi không trả lời em được, tôi không có ý định về.
Trưa hôm đó onl, gặp Quân và Nhật Anh, Nhật Anh còn mời vào Nam chơi, tự nhiên nghĩ đến mẹ, nghĩ đến lời mẹ dặn dò trước khi đi, nhớ đến Việt Anh và nhớ đến quê nhà, nơi mà gia đình của tôi đang mong ngóng ngày tôi về.
Tối hôm đó tôi về nước, bằng mọi giá tôi xếp hàng chờ cho chuyến bay đi Singapo cuối cùng trong ngày.

Hạnh phúc lắm khi cầm trên tay tấm vé máy bay, hạnh phúc hơn khi máy bay đỗ xuống sân bay Tân Sơn Nhất: Con về rồi mọi người ơi!

Đúng là cái Tết quê hương vui thật, mệt thì mệt vì phải làm những việc mà chưa bao giờ phải làm, phục vụ tận lực cho em ôn thi quốc gia, năm ngoái nó đã động viên mình nhiều lắm.

Hôm nay là 28 Tết rồi, còn 2 ngày nữa thôi, và cũng còn 7 ngày nữa tôi cũng sẽ quay lại trường học. Nhưng giờ đây, tôi thầm cảm ơn những sóng gió tôi đã trải qua suốt một năm, cảm ơn gia đình và những người bạn luôn bên tôi khi tôi cần nhất, cảm ơn tất cả đã cho tôi một cái Tết ấm áp hơn bao giờ hết.
Cảm ơn năm cũ. Chào Năm mới!
:welcome::welcome::welcome::welcome:

http://www.nhaccuatui.com/m/i8HCV1XPUR
:yeah::yeah::yeah:
Chúc mừng năm mới
 

Facebook

Thống kê diễn đàn

Threads
11,649
Messages
71,548
Members
56,917
Latest member
sv368net
Back
Top