Vũ Thành Lâm
Senior Member
Chích choác đoạn này có khi các bạn đọc cho SHVN mỗi người nên rút ra cái gì trong đó
Vừa rồi tôi có xúc phạm một số người___ ?TÔI XIN LỖI 8)
Một số người rất tự mãn___ nên đọc và suy ngẫm
Qua đây tôi cũng muốn hỏi Cường + sao không thấy trả lời tôi về vấn đề đánh giá các bài báo và đưa ra Form viết bài báo??? :?:
Chích choác
Thói hư tật xấu của người Việt trong con mắt các nhà trí thức nửa đầu thế kỷ 20
ăn xổi ở thì, chưa lo làm đã lo phá (Trần Chánh Chiếu, Lục tỉnh tân văn, 1908)
Nước nào cũng có gian giảo, Tây, Nam, Chệt, Chà đều có kẻ tốt người xấu. Song nước ngoài người ta gian khéo xảo lớn, còn nước mình thì gian vụn xảo vặt...........
Nhìn đâu cũng thấy sự tầm thường về trí tuệ (Ngô Đức Kế, Cảm tưởng trong lúc biên tập, báo Hữu thanh, 1923)
Đến các bậc tân nhân vật để nghe lóng một đôi điều về đường học vấn, thì phần nhiều chỉ nghe bàn đến vấn đề lương ít lương nhiều, không thì mũ, giày, đồng hồ xe đạp, mốt nào khéo mốt nào mới, mày mua hiệu nào tao gửi bên Tây, không thì lại con bé nọ con bé kia, món này mày món kia tao, thế thôi.
Đến các nhà buôn bán, thì ra những công ti to thập hiệu lớn, vận hàng chở hoá, kẻ vào người ra chen vai kề cánh, chẳng hiệu chú khách thì hàng ông Tây, còn hàng An nam thì chỉ là buôn lẫn bán quanh, mình cạnh tranh với mình, không những không tranh lợi được với kẻ ngoại phương, mà lại còn nói dối bán lừa, chưa khỏi thói mua hành bán tỏi.
Thứ đến các nhà chế tạo thì chẳng thấy khói lên không nghe máy động, các đồ thủ nghệ cũng có tiến bộ, song các nguyên liệu phải nhờ vào người cung cấp mà vật chế tạo không chở được ra ngoài dương; đồ sản xuất có mà đường tiêu thụ không, người làm càng nhiều thì nghề càng không, hết mồ hôi nước mắt chỉ đủ “ tay vó miệng lẩm”.
Vừa rồi tôi có xúc phạm một số người___ ?TÔI XIN LỖI 8)
Một số người rất tự mãn___ nên đọc và suy ngẫm
Qua đây tôi cũng muốn hỏi Cường + sao không thấy trả lời tôi về vấn đề đánh giá các bài báo và đưa ra Form viết bài báo??? :?:
Chích choác
Thói hư tật xấu của người Việt trong con mắt các nhà trí thức nửa đầu thế kỷ 20
ăn xổi ở thì, chưa lo làm đã lo phá (Trần Chánh Chiếu, Lục tỉnh tân văn, 1908)
Nước nào cũng có gian giảo, Tây, Nam, Chệt, Chà đều có kẻ tốt người xấu. Song nước ngoài người ta gian khéo xảo lớn, còn nước mình thì gian vụn xảo vặt...........
Nhìn đâu cũng thấy sự tầm thường về trí tuệ (Ngô Đức Kế, Cảm tưởng trong lúc biên tập, báo Hữu thanh, 1923)
Đến các bậc tân nhân vật để nghe lóng một đôi điều về đường học vấn, thì phần nhiều chỉ nghe bàn đến vấn đề lương ít lương nhiều, không thì mũ, giày, đồng hồ xe đạp, mốt nào khéo mốt nào mới, mày mua hiệu nào tao gửi bên Tây, không thì lại con bé nọ con bé kia, món này mày món kia tao, thế thôi.
Đến các nhà buôn bán, thì ra những công ti to thập hiệu lớn, vận hàng chở hoá, kẻ vào người ra chen vai kề cánh, chẳng hiệu chú khách thì hàng ông Tây, còn hàng An nam thì chỉ là buôn lẫn bán quanh, mình cạnh tranh với mình, không những không tranh lợi được với kẻ ngoại phương, mà lại còn nói dối bán lừa, chưa khỏi thói mua hành bán tỏi.
Thứ đến các nhà chế tạo thì chẳng thấy khói lên không nghe máy động, các đồ thủ nghệ cũng có tiến bộ, song các nguyên liệu phải nhờ vào người cung cấp mà vật chế tạo không chở được ra ngoài dương; đồ sản xuất có mà đường tiêu thụ không, người làm càng nhiều thì nghề càng không, hết mồ hôi nước mắt chỉ đủ “ tay vó miệng lẩm”.