Dành cho bạn tôi! Người chưa bao giờ thất bại

MrHanU

Senior Member
Vẫn nói...dành cho bạn, người không bao giờ đánh mất niềm tin!!!
Tớ biết cậu đang buồn như thế nào! Nhưng cậu à, chưa bao giờ tớ nghĩ những điều đó thất bại,...,
Năm lớp 10, tớ đỗ thứ 34/35 vào chuyên Toán, khi mà tất cả người thân mong muốn 1 kết quả cao hơn, buồn, vì không đọc kĩ đề, vẽ sai hình,....vì chủ quan và hiếu thắng!!! lần đó tớ nghĩ, tớ đã biết, mình lớn hơn và biết suy nghĩ hơn, và thế là tớ biết tớ vẫn thắng!!!
Lớp 11, tớ thi loại đội tuyển Toán, ôn nhiều và cố gắng nhiều, và mình trượt, vì cô không lấy kết quả bài thi mà lấy theo chủ quan của cô....mình đã nghĩ mình thất bại, nhưng thực tế không phải thế, vì bị loại khỏi đội tuyển Toán mà mình tình cờ gặp Sinh, cũng may mắn là đỗ vào đội tuyển, đi thi, cho dù rớt, nhưng mình vẫn nghĩ những điều đó với mình là may mắn và chiến thắng!!!
Năm 12, tất cả với mình đều suôn sẻ, thi loại vòng 1,2,3 đều đứng nhất...thậm chí thi Tp tớ còn lập kỉ lục 19/20...thi hsg QG, cũng thắng,thực sự là mình đang đứng trên bờ cúa chiến thắng!!!!!!!!!!
Thắng bởi cái mơ ước thành bác sĩ của tớ sặp thành hiện thực,,,nhưng điều đó không đơn giản như mình nghĩ...mọi người nghĩ mình đã thất bại khi mà cái khả năng chiếm % nhỏ nhất đã rơi vào, tớ không đạt Giỏi vì Văn 6,5 đ...Y Hà Nội không ưu tiên hsg QG bằng khá tôt nghiệp,như 1 gáo nước lạnh dội vào mình, như đang đứng trên đỉnh cao rồi rơi xuống vực thẳm!!! 20/06, đã nghũ là quá muộn,...,nhưng cậu à....” Bắt đầu chưa bao giờ là muộn!”...tớ bắt tay vào ôn đh trong 1 tuần,1 tuần= 1 tháng!!! và cuối cùng tớ lại thắng!
Tớ hiểu rằng việc mình có được giải QG hay không chẳng có nghĩa lí gì cả,có chăng là 1 lần được cọ xát, được trải qua cảm giác thi cử!!! việc mình có bằng Giỏi hay Khá cũng thế, mình được thi đại học như bao bạn khác, được trải qua cùng cảm giác lo lắng, cùng cảm giác cố gắng, cảm giác chờ đợi, hồi hộp, và hạnh phúc!!!....
và vì thế chưa bao giờ tớ nghĩ tớ thua cả!!!
nhớ nhé!” Bắt đầu chưa bao giờ là muộn!”..........tớ tin là cậu sẽ làm được thôi!,khi nào hết stress thì pm cho tớ nhé! Mãi bên cậu!
 
Cảm ơn Huy rất nhiều, sáng nay mình vừa đọc được bài này, dù hog biết Huy viết nó dành cho ai cụ thể hog, nhưng đối với mình thì là nguồn động viên tinh thần rất lớn.Hôm qua được nghỉ học Anh, mình chuồn sang bên Y chơi nhưng c hog có nhà, mình đi uống nước với cái Dương và cái Thảo.Một năm qua mình cũng như Huy, chưa từng thất bại, chỉ có điều cái kết quả của thành công phải xem xét lại.Thực sự thì nó hog phải trong tầm ngắm của mình nhưng mình vẫn phải chấp nhận nó.Và hog thích dần dà cũng phải thích, đúng hog.
Chúc tất cả mem 12 năm nay có sự lựa chọn đúng đắn nhé.:mrgreen:
 
Hiz, em thấy cái hành trình thi cử của anh giống đường sin ghê á :socool: :D. Bài viết cũng cảm động lắm. Em thấy mình cũng phải cố lên :mrgreen:, ngày mai là vòng loại đầu tiên rùi. Cố gắng, yeah !!!:hoanho:
p/s: lớn to đầu còn viết sai chính tả kìa :))
 
Khi một cánh cửa đóng lại thì cánh cửa khác lại mở ra và những con người đích thực sẽ luôn tiến về phía trước.
Nơi nào có sự sống...
Nơi đó có niềm tin...
Đừng bao giờ đánh mất niềm tin, tin vào chính mình và tin vào 1 tương lai tươi sáng.
Vì sống là không chờ đợi.
Thế nhé, cho ai cần được cho.
Trở lại đi.
 
Ai có ý chí thì người đó sẽ vượt qua tất cả thôi. Nhân tiện có topic của Huy, mình góp vào bằng câu chuyện của một người..
Trong họ có chị ruột và anh họ nó là những người học rất giỏi- chị luôn là lớp phó học tập của cái lớp chọn khi còn cấp 2; còn anh thì lại là phao cứu trợ của cả lớp trong kỳ thi tốt nghiệp THCS..
Họ vào cấp 3 là học sinh trường chuyên tỉnh; trong niềm tự hào của mọi người- còn nó chỉ là một học sinh tiên tiến bình thường như bao bạn bè khác..

Lắm lúc nó cũng ghen với anh chị lắm, nó nghĩ nó có thể làm được nhiều hơn thế.

Nó bắt đầu lao vào học khi bước vào cấp 2- cấp học mà thầy cô nào cũng bảo là khó nếu như không chăm chỉ. Cái danh hiệu học sinh giỏi chẳng hề lạ lầm với tụi mấy lớp chất lượng cao nhưng với nó thật là một kỳ tích. Cả hai lớp chọn chỉ có 20 học sinh giỏi, vậy nó có thể là người đứng thứ 21 trong khối. Lần đầu tiên được đứng trước trường nhận bằng khen học sinh giỏi sao mà hãnh diện thế. Nó ao ước ngày ấy đã lâu lắm rồi.

Học giỏi thì thầy cô để ý, ban đầu cô bảo nó học bồi dưỡng Anh, nó học vì môn đó điểm tổng kết của nó lên đến điểm tuyệt đối. Dì nó là giáo viên dạy Toán bảo nó đi học Toán. Lần đầu tiên nó phải đứng giữa hai sự lựa chọn như thế. Và nó đã chọn học Anh, môn học mà nó rất đam mê; nhưng mẹ và chị nó lại bảo con trai không nên thi khối D Thế mà nó bỏ thật. Năm lớp 7 nó thi và đậu cả vào lớp Anh và Toán, nhưng nó không học Anh. Có lần đi lao động, mấy đứa đang học bồi dưỡng Anh cũng chạy ra kêu nó vào học cho bằng được, nó ngậm ngùi và quay đi lại bắt gặp ánh mắt của cô Kiều chủ nhiệm-cô cũng dạy tiếng Anh lớp nó..

Nó học Toán không phải bằng niềm đam mê, nó ghét Toán nhưng không hiểu điều gì khiến nó vẫn đều đặn đi học. Lớp 8 thi chọn lại đội tuyển lần cuối nó vẫn qua được mới lạ lùng. Dường như có một sự may mắn nào đó dành cho nó hoặc là thầy cô thương tình vớt nó vì nó là đứa duy nhất không thuộc lớp chất lượng cao Nó lại chuyển qua Hoá học, cũng chẳng hiểu sao điểm tổng kết của nó cũng 10.0 , có lẽ vì những gì được học ở trên lớp cô cũng đã nói hết ở lớp bồi dưỡng rồi. Nhưng điểm tổng kết của nó vẫn cao nhất khối, bạn bè khâm phục. Khi đi thi học sinh giỏi thị xã, nó cũng chẳng phải là ứng viên tiềm năng gì cả, đội tuyển chính thức có mấy đứa thì đứa nào cũng chẳng có vẻ gì thông mình cả, mấy đứa giỏi thì đều học Lý cả rồi..Vậy mà nó đạt giải nhì thị xã, cao nhất trường, năm lớp 9 được chọn là Học sinh tiêu biểu lên báo cáo về phương pháp học tập môn Hoá trước toàn trường- giây phút mà nó chờ đợi từ năm lớp 6..

Nó cũng không hiểu tình yêu của nó với môn Hoá đền từ đâu, dường như khi mình đã đam mê, đã nỗ lực hết mình thì không gì là không thể. Học ở lớp bồi dưỡng Hoá của thị xã, có nhiều bạn khác cũng giỏi lắm, thầy cô mong đợi các bạn ấy mang nhiều thành tích về cho thị xã lắm, còn nó hiểu nó được chọn vào đội tuyển chính thức vì dù sao trường nó cũng nổi tiếng trong thị xã, không có đứa nào thì cũng ngại lắm. Vậy mà đến khi thi, thầy cô ngã ngữa khi nó đạt giải nhất, cùng với những cái tên nổi tiếng khác..
Nó chẳng tin vào mắt mình, tin vào điều kỳ diệu đang xảy ra nữa. Khoảnh khắc cứ bước vào trường là bao em học sinh cứ ngưỡng mộ anh ấy đạt giải nhất tỉnh môn Hoá sao mà xúc động thế. Rồi thi vào trường chuyên tỉnh, bằng niềm tin và nghị lực, nó đỗ thủ khoa môn Hoá..

Bố mẹ lại muốn nó học Toán. Tại cậu họ của nó cũng là tiến sĩ Hoá tu nghiệp ở Đức, anh họ nó rồi cả em họ cũng vào chuyên Hoá. Bố mẹ tìm mọi cách khuyên nó vào chuyên Toán để dễ đậu đại học còn thi học sinh giỏi quốc gia chẳng quan trọng. Thực chất đằng sau mong muốn của bố mẹ lại là để bù đắp ước mơ vụt mất của chị nó, ngày trước chị nó thiếu nửa điểm vào chuyên Toán và học ở lớp dự bị chuyên. Nó cũng chấp nhận, chỉ nghĩ rằng đơn giản nếu mình học yếu Toán thì chẳng có cơ hội nào mà đậu cả.

Nó chẳng thèm học Toán, cứ như thế mà đi thi. Qua cửa ải môn Toán thường và Văn thường khá đơn giản, chỉ đến lúc đặt bút cho môn Toán chuyên; nó nghĩ giờ mà thi trượt thì đơn giản quá; vậy là nó cắm cúi làm bài có thể không làm hết nhưng làm đến đâu chắc đến đó Bạn tin được không nó hoàn thành 4 trên 5 bài, bài khó nhất nó không làm được. Và nó được 8 điểm. Đủ để có vị trí thứ 32 trong lớp chuyên Toán khi mà những cao điểm hơn nó đã chuyển sang chuyên Lý..
Lần thứ hai nó đứng giữa hai sự lựa chọn?
 
Lần thứ hai bâng khuâng đứng giữa đôi dòng nước. Thật là, người ăn không hết kẻ mò chẳng ra.
Nó đứng giữa hai sự lựa chọn: một là làm ngôi sao của một lớp chuyên Hoá năng động hoặc là làm người bình thường của lớp chuyên Toán. Bố nó bảo nếu muốn con có thể thay đổi. Nhưng nó sợ ông thầy Tài vô cùng nghiêm khắc, nó đã điền trong bản đăng ký là chọn Toán, thay đổi lại đâu có dễ dàng; lỡ có được thì một đứa tưởng mình vào chuyên Hoá phải ra đi sao.
Và nó bắt đầu những năm THPT bằng cảm giác chán chường. Nó ghét học Toán, đến những giờ học mà thầy chỉ ra bài tập và sau đó giải thích vô cùng khó hiểu. Nó thích nghe những lời mượt mà và trầm ấm của cô Hoàn dạy Văn hay đến những phút được tung bay cả sân trường trong giờ Thể dục.

Không có gì lạ lẫm khi học kỳ đầu tiên năm lớp 10, nó là một trong 4 đứa không đủ điều kiện thi học sinh giỏi. Cả những đứa không học đều các môn bằng nó cũng đủ tiêu chuẩn đi thi, cả những đứa học ở lớp dự bị chuyên. Chỉ mình nó. Tụi bạn nó bên lớp Hoá nhìn mình đầy thương cảm. Không ai nói nhưng thầy cô ai cũng bảo nó dại khờ khi bỏ Hoá để theo Toán..
Không chịu được áp lực, nó bắt đầu học, cuối năm thầy nâng điểm Toán lên, điểm tổng kết của nó vẫn lớn hơn 8.0 nhưng danh hiệu học sinh giỏi vẫn cứ xa vời..
Rồi các bạn nó lại trải qua kỳ thi học sinh giỏi năm 11 để đi thi tỉnh, nó lặng thầm ngồi nghe tụi nó bàn chuyện ôn thi. Nó cứ học, học những gì mình thích, không vì điểm số. Rồi nó cũng có cơ hội, đi thi học sinh giỏi tỉnh môn Toán, lần đầu tiên trong đời. Nó đã hẹn nếu như không có một dấu ấn gì khi là học sinh cấp 3 với môn Toán thì thôi không còn gì để luyến tiếc. Và nó đã được đi thi, làm bài và cũng chẳng hy vọng gì. Chẳng ai hy vọng vào nó cả, chỉ đến khi có kết quả: một giải nhất và 6 giải nhì, trong đó có tên mình..Nó chẳng tin được vào mắt mình. Cuối năm 11, lại được đứng lên để nhận giải thưởng trong tiếng nhạc trong cái nhìn lạ lẫm của mấy đứa. Rồi chị Hồng Sâm bên lớp 12 Văn rủ nó chụp chung ảnh làm kỷ niệm..
Xem như nó đã mãn nguyện. Chẳng dám nghĩ đến thi quốc gia, một cái đích khá xa vời đối với tỉnh mình. Suốt mấy năm mà có được một giải ba cũng là khó lắm. Chia tay với kỳ thi học sinh giỏi cuối cùng trong đời học sinh, để chuẩn bị cho cuộc chiến đại học đầy gian khổ.
 
Hè, mấy đứa đi học thêm suốt. Còn nó tận hưởng kỳ nghỉ hè trước khi vào năm học chính thức- suốt ngày đến nhà đứa này đều thấy tụi nó toàn nói những thuật ngữ mà nó không hiểu-một đứa giải thích cho nó những gì được học ở lớp học thêm- nhưng nó vẫn không hiểu dù mấy cái đó nó dễ dàng tìm thấy trong các quyển sách tham khảo. Nó sợ, lo lắng khi nghĩ đến kỳ thi đại học. Những ngày đầu 12, sáng học chính ở lớp, chiều học bồi dưỡng Toán, đến tối lại lao vào học thêm và tối mịt mới về nhà chuẩn bị bài. Lịch sinh hoạt căng thẳng khiến nó buồn rầu hơn. Nó muốn ngủ trưa thoải mái, vậy là nó không ôn thi học sinh giỏi nữa, nó sợ ông thầy dạy Hoá và chán cái cách giảng bài cô cô dạy Lý, vậy là nó không đi học thêm. Cả ngày đến lớp tung tăng và thoải mái, nó thấy tội nghiệp đám bạn khi cứ đến lớp là lôi mấy đề thi đại học ra giải, đến môn học này lại lấy bài tập của môn kia ra làm..Nó lại sợ. Không đi học thêm thì liệu có ảnh hưởng không nhỉ, cả cái tỉnh chẳng ai lại không đi học thêm cả; đứa học yếu thì lo học thêm để lấp lỗ hổng kiến thức, đứa học giỏi cũng sợ mình trượt. Còn nó tự tin yêu đời, tụi bạn nó thì bỏ qua môn phụ mà tập trung vào môn chính, nó thì môn nào cũng học say sưa cả. Điểm năm 12 của nó lúc nào cũng thuộc top 2 của lớp- mấy đứa lớp nó đạt điểm cao trong các môn Toán Lý Hoá thì nó lại dẫn đầu ở những môn có thể nó là dở hơi. Nhưng điểm trung bình của nó vẫn cao hơn, nó được nhận học bổng; đó là điều làm nó hãnh diện..

Sau cuộc chiến giữa học thêm và tự học là cuộc chiến cuối cùng giữa các ngành nghề. Ở tất cả các cuộc chiến trước nó đều chiến thắng. Còn giờ thì.

Bố mẹ để nó toàn quyền quyết định. Nó chọn Bách khoa Hà Nội, Y dược Huế và Ngân hàng. Thực sự thì nó chẳng giỏi về kỹ thuật lắm (năm 12 nó còn làm chập ổ điện trong cái đêm mẹ nấu bánh chưng nữa cơ mà), Y là niềm đam mê của nó còn Ngân hàng là ngành mà nó sẽ có ô dù.

Nó thi đậu hai trường đại học với điểm số hoàn toàn giống nhau, cả hai trường đều có điểm chuẩn giống nhau. Nhưng nó chỉ có thể chọn một. Nó chọn Y vì nó vốn yêu áo blouse trắng, yêu những con người cống hiến thầm lặng cho cộng đồng. Cả nhà nọ đều hoạt động trong ngành Y, những người dì vô cùng nhiệt tình đều là bác sĩ-y tá, nó yêu những con người sống không chỉ vì bản thân như thế..
Nhưng bố mẹ nó lại phản đối nó học Y. Hôm đó, nó đã bảo rằng nó ban đầu dự tính học Y huế rồi sau đó thi lại Y Hà Nội. Chỉ nghe đến đó bố mẹ đã mắng nó sa sả, chẳng thèm nghe ý kiến, bảo nó rằng muốn làm gì thì tự kiếm tiền mà làm. Lúc đó nó đã không chịu được, nó lại khóc. Cả họ hàng ai cũng tiêc, bạn bè bố mẹ nó cũng tiếc..

Và nó thấy khó chịu, nó chẳng thiết đến việc chuẩn bị cho cuộc sống sinh viên. Mọi giấy tờ đều do bố mẹ nó tự đi làm, cả việc ra thủ đô sống ở đâu để đi học thì mẹ nó cũng lo. Nó cứ mặc kệ.
Những ngày cuối cùng khi còn là học sinh, đi đến đâu nó cũng mặc cảm khi bảo rằng mình sắp thành sinh viên Ngân hàng. Ai cũng bảo với nó học ngành này sau này giàu lắm đấy rằng sau này đừng có quên cho cô/dì/chú/bác nhé, nhớ cho vay tiền nhé..Nó cảm thấy hổ thẹn, nó không biết liệu nó có giàu thật không nhưng chẳng lẽ mọi người chỉ cần nó vì nó có nhiều tiền thôi ư...

Nó tiếc khi mình không học Y. Lớp có mấy đứa thi đều đậu cả, chỉ riêng nó và một thằng bạn không học. Những người hàng xóm đều biết nó đậu vào Y và vẫn nhầm tưởng rằng nó học Y. Anh họ nó có lần đùa rằng nó học ở Học viện Ngân hàng, chuyên ngành..Bác sĩ Đa khoa. Những lúc như thế nó buồn lắm. Anh họ nó tuy thi 3 năm mới đậu đại học, mà nào có phải trường danh tiếng gì cho cam-chỉ là một trường dân lập ở Sài Gòn- nhưng anh ấy dám theo đuổi đến cùng niềm đam mê CNTT. Còn nó, đam mê rất nhiều, thích rất nhiều cuối cùng lại chọn cho mình một ngành học chẳng có chút nào đam mê. Cứ ai không biết học gì nữa thì đều chọn khối ngành kinh tế. Dường như là vậy..
 
Những ngày trên giảng đường đại học, nó luôn luôn nghĩ đến cảnh mình đang là sinh viên Y. Nó chán nản với những bài giảng khô khan của các thầy cô, nó ghét cảnh xô bồ của Hà Nội. Nó mong mình đang được sống ở thành phố Huế yên bình, được sống với những lý tưởng cao đẹp của ngành Y.

Nó dự tính ra Hà Nội sẽ làm nhiều thứ lắm: nó mua một đống sách ngoại ngữ về để nói được nhiều thứ tiếng, nó muốn đi lang thang để ngắm cảnh thành phố Hà Nội, nó muốn tham gia nhiều hơn vào những hoạt động của sinh viên.Nó muốn..

Nó ước gì thời gian quay trở lại để có thể bắt đầu sữa chữa những sai lầm của mình, nó ước mình trở lại ngày xưa..

Nhắn một người: Cuộc sống có hạnh phúc hay không tùy vào thái độ của mình với nó. Đừng bao giờ hối tiếc khi mình đã chọn một con đường để mà đi. Thay vì nhìn vào đầu con đường bên kia và thấy nó thật hào nhoáng thì hãy tin vào phía cuối con đường rằng có bao nhiều đang chờ đợi..

Chúc em tất cả.
 
http://mp3.xalo.vn/nghebaihat/351874805933/Lot-Xac~Nguyen-Hai-Phong.htm
không biêt post bài hát, đành gửi link vây,thấy bài hát này hay và y nghĩa, chúc mọi người vui vẻ!!!.........................................................................
cảm ơn mọi người nhiều vì đã ủng hộ nó.....
......................mọi người nhớ nhé, đừng bào giờ đánh mất niềm tin,,,,,
@ L: sao hok gọi điện,...hay vào đúng lúc H lên giảng đường à>>>>>>////////////ec, lần sao thì nhờ gọi điện báo trc nhá!
 
Hiz, em thấy cái hành trình thi cử của anh giống đường sin ghê á :socool: :D. Bài viết cũng cảm động lắm. Em thấy mình cũng phải cố lên :mrgreen:, ngày mai là vòng loại đầu tiên rùi. Cố gắng, yeah !!!:hoanho:
p/s: lớn to đầu còn viết sai chính tả kìa :))
sắp thi vòng lạo đầu hả.....cố gắng lên em!!!! mấy vòng đầu anh cũng run lắm,,,, nhưng dần dần thì thành trai sạn tam lí rồi,...,đi thi là đi thi, không có cảm giác gì nữa.....(trừ thi đại học)........
gắng lên em nhé!!!
chúc may mắn!
 
bạn của tôi cũng luôn đứng trên trung điểm của 2 con đuờng,nhưng con đường nó đi sao mà ghập ghềnh khó tả.Khi đứng vào trung điểm,nhìn bên này ngó bên kia,đều là những cái hào nhoáng, nhiều ng muốn,nhưng khi đã lựa chọn nó luôn chọn sai,vì đường nó đi ko hề hợp với nó, nhiều lần,thành ra nó rất thất vọng,năm 12,nó mất hết niềm tin ở bản thân,nó không dám lựa chọn cho tương lai của nó, nó đựơc bạn be khen nhanh nhẹn,cũng hoạt bát nên khuyên nó thi bên KINH tế, nhiều ng khen nó thông minh,nên khuyên và thích nó theo BK hoặc KHTN, nó đã từng thích Y vì nghề Y cao quý nhưng sự kiện k hay vs nó khiến nó mất bình tĩnh, nó cũng muốn trở thành một nhà nghiên cứu,vì nó thích sự khổ,sự miệt mài của ngàh nghiên cưu,Và ước mơ lớn nhất của nó không phải dừng lại ở Đh,mà đh là phương tiện để mỏ ra cái ước mơ đó, nó đã quyết tâm từ cái ngày chị TRần thu Hà lọt chung kết năm OLPA, tức là nó lớp 9,và sau đó nó quyết định phải học trường chuyên.VÀ nó đang đi,nó tự tin,nhưng nó đã bị vấp.cú ngã của nó đau,rất đau..Nó trở nên rất ít cười,thậm chí không.
Niềm tin rất khó có,nhưng mất đi thì rất dễ dàng.
 
Bạn Trần Thu Hà có nhiều ảnh hưởng tích cực đến học sinh xứ Nghệ quá. Nếu có ai đó làm động lực để mình tiến lên nếu có ai đó để mình luôn nghĩ tới lúc mình gặp khó khăn..
 

Facebook

Thống kê diễn đàn

Threads
11,649
Messages
71,548
Members
56,887
Latest member
aw8vietgamee
Back
Top