Đinh Văn Khương
Senior Member
Ngọn đuốc trao tay
- Năm tôi 25 tuổi, tôi đứng trước cửa phòng một bệnh viện để chờ 1 đứa con của tôi khâu một vết rách dài ở trán. Tôi sốt ruột hỏi cô y tá: không biết đến bao giờ thì tôi hết lo lắng cho con cái. Cô y tá trả lời: mấy năm nữa là cô hết lo lắng ngay ấy mà, bây giờ chúng nó đang tuổi ăn, tuổi chơi. Mẹ tôi đứng ngay bên cạnh nhìn tôi và mỉm cười.
- Năm tôi 30 tuổi, tôi ngồi trong 1 chiếc bàn chật hẹp để nghe cô giáo kể tội, phê bình về một trong những đứa con của mình. Nhìn vẻ mặt lo lắng của tôi cô giáo nói: mấy năm nữa chúng nó sẽ lớn, chúng nó sẽ hết nghịch ngợm ấy mà.
Năm tôi 50 tuổi, tuổi già đau ốm liên miên. Tôi chỉ mong đến cuối tuần để các con tôi về. Tôi gọi điện thoại cho bạn bè và kể với họ về nỗi lo của tôi, bạn tôi nói: mấy năm nữa là tôi sẽ hết lo lắng thôi mà, chúng nó lớn rồi, chúng nó sẽ tự lo cho cuộc sống của mình.
- Năm tôi 60 tuổi, có một lần tôi đi chơi với bạn bè 3 ngày liền. Tối hôm tôi về nhà, đang giữa đêm khuya các con tôi gọi điện về hỏi: Mẹ đi đâu suốt 3 ngày vừa rồi, chúng con gọi điện về nhà mãi mà không gặp, Mẹ làm chúng con lo lắng quá. Và lúc đó tôi hiểu ra ngọn đuốc đã được trao tay. Phải chăng làm cha làm mẹ thì phải lo lắng cho con cái suốt đời
- Năm tôi 25 tuổi, tôi đứng trước cửa phòng một bệnh viện để chờ 1 đứa con của tôi khâu một vết rách dài ở trán. Tôi sốt ruột hỏi cô y tá: không biết đến bao giờ thì tôi hết lo lắng cho con cái. Cô y tá trả lời: mấy năm nữa là cô hết lo lắng ngay ấy mà, bây giờ chúng nó đang tuổi ăn, tuổi chơi. Mẹ tôi đứng ngay bên cạnh nhìn tôi và mỉm cười.
- Năm tôi 30 tuổi, tôi ngồi trong 1 chiếc bàn chật hẹp để nghe cô giáo kể tội, phê bình về một trong những đứa con của mình. Nhìn vẻ mặt lo lắng của tôi cô giáo nói: mấy năm nữa chúng nó sẽ lớn, chúng nó sẽ hết nghịch ngợm ấy mà.
Năm tôi 50 tuổi, tuổi già đau ốm liên miên. Tôi chỉ mong đến cuối tuần để các con tôi về. Tôi gọi điện thoại cho bạn bè và kể với họ về nỗi lo của tôi, bạn tôi nói: mấy năm nữa là tôi sẽ hết lo lắng thôi mà, chúng nó lớn rồi, chúng nó sẽ tự lo cho cuộc sống của mình.
- Năm tôi 60 tuổi, có một lần tôi đi chơi với bạn bè 3 ngày liền. Tối hôm tôi về nhà, đang giữa đêm khuya các con tôi gọi điện về hỏi: Mẹ đi đâu suốt 3 ngày vừa rồi, chúng con gọi điện về nhà mãi mà không gặp, Mẹ làm chúng con lo lắng quá. Và lúc đó tôi hiểu ra ngọn đuốc đã được trao tay. Phải chăng làm cha làm mẹ thì phải lo lắng cho con cái suốt đời