Em diễn giải từ các ý kiến của anh chị ở trên khi quyết định đi học tiến sĩ ở nước ngoài như thế này không biết có đúng không?
Thứ 1: Học tiến sĩ là cách dễ dàng nhất bên so với các cách khác khi muốn sống ở nước ngoài khi không có đủ khả năng tài chính và lại học ở mức khá trở lên. Các lý do thì vô cùng đa dạng. Đây là cách dễ dàng nhất vì thứ nhất nếu mình nghèo không đủ tiền đi học tự túc như các sinh viên khác thì phải kiếm học bổng 100% cho dù nguồn nào thì cũng vậy. Tất cả các giáo sư trừ những người rất giỏi đứng hàng đầu chuyên ngành thì có nhiều lựa chọn nghiên cứu viên cho mình, còn nói chung các thầy cũng khát sinh viên nhất là những thằng theo con đường và ngạch nghiên cứu của minh. Một số lý do để giải thích cho cái này như sau: tìm các sinh viên trong nước thì ít thằng theo, nên nhập khẩu sinh viên trong đó có sinh viên học tiến sĩ của Việt Nam mình, vì kiếm được sinh viên theo đúng chuyên ngành, có kiến thức cơ bản, kiến thức nền của ngành thì khỏi phải đào tạo lại cho nó mệt, với lại tìm chưa chắc đã có nên bắt buộc phải nhập khẩu dưới dạng học bổng giáo sư và các mối quen biết với các đồng nghiệp trên thế giới.
Với nguồn học bổng của chính phủ Việt Nam: Thì nói chung tiền sinh hoạt phí chỉ đủ nhu cầu tồn tại tối thiểu cho một gia đình sinh hoạt. Còn việc học hay làm được đề tài và về nước hay không phụ thuộc vào mình.
Với nguồn học bổng từ giáo sư và từ trường hoặc từ chính phủ nước sở tại thì cũng đủ cho một gia đình tồn tại tất nhiên là xông xênh hơn nhiều so với học bổng của chính phủ Việt Nam.
Thứ 2: Ham tìm hiểu những cái mới và trả lời câu hỏi do chính mình hoặc giáo sư đặt ra và tìm cách trả lời thông qua các kiến thức sách, tạp chí, hội thảo và thực nghiệm cũng như trao đổi với đồng nghiệp. Vì mọi thứ cực kỳ tự do nên phải lấy tiêu chí đăng báo làm tiêu chuẩn, vì ông có thể chơi cả 2-5 năm không có kết quả gì thì đó là tiêu chí loại bỏ và đánh giá hiệu quả đầu tư. Nước ngoài họ hiểu rõ, nghiên cứu là có tỉ lệ thất bại cực kỳ cao có thể lên đến 95-99,9%, nên họ phải lấy tiêu chí đăng báo để đảm bảo những cái tìm ra có ích và có khả năng ứng dụng trong vòng vài năm hoặc vài chục năm tới.
Tất cả mọi thứ kia đều phải trả giá tức là người ta mua sức lao động của mình còn đặt thêm một loạt mỹ từ như học bổng, danh giá, nhà nghiên cứu... Còn bán với giá bao nhiêu thì tuỳ quyền và khả năng tìm được gặp được của nghiên cứu sinh.
Em có một câu hỏi thế này: Ncs có thể nghiên cứu mọi thứ nhưng tại sao phần nhiều người nghiên cứu lại chấp nhận cái nghèo để đánh đổi nhỉ? Nghèo có thể là một yếu tố kích thích nhưng nó sẽ giới hạn rất nhiều thứ. Mà giả sử giàu thì tốt hơn chứ, vì nghèo phải đối mặt với yếu tố không có khả năng mua hoặc không có tiền để sa ngã ví dụ đi chơi, du lịch, đi bar, nhậu nhẹt, tiệc tùng... Còn giàu thì phải vượt qua cái cám dỗ có khả năng đó mà không dùng thì cái nào khó hơn nhỉ?
Mình có thể nghiên cứu tất cả mọi thứ sẵn sàng đánh đổi vài năm để trả lời câu hỏi ở đâu đâu, mà có câu hỏi nhà mình cần bao nhiêu tiền để sống và làm cách nào đủ số tiền đó lương thiện và theo pháp luật? Con số thì tuỳ mọi người. Em nghĩ câu hỏi này ai cũng phải giải quyết. Còn cách nhanh nhất và lười nhất của chúng ta là người ta trả mình thế, có bao nhiêu tiêu kiểu gì chả đủ. Với lại cứ đưa hết cho vợ là xong, cô ấy lo lắng xoay xở một mình còn ta cứ quan tâm tới mấy câu hỏi kia của ta, kiểu gì chả đủ ăn không sợ chết đói.
Em nói lương thiện vì tình trạng làm đề tài nckh ở nhà ntn thì mọi người đều biết rồi. Không xẻo từ đó thì lấy đâu ra mà mời, mà xin các loại duyệt?
Giáo sư thì cuối cùng cũng đi buôn mà, cuối cùng cũng bán sản phẩm (bài báo, công trình nghiên cứu, patent) cho thị trường mà. Tại sao mình ko bắt đầu học cách buôn ở lúc 2x, 3x mà phải chờ đến khi cuối 3x 4x rồi mới học đi buôn? Vì trước sau mình cũng phải bảo vệ kế hoạch, câu kéo tài trợ, câu kéo dự án mà?
Thứ 1: Học tiến sĩ là cách dễ dàng nhất bên so với các cách khác khi muốn sống ở nước ngoài khi không có đủ khả năng tài chính và lại học ở mức khá trở lên. Các lý do thì vô cùng đa dạng. Đây là cách dễ dàng nhất vì thứ nhất nếu mình nghèo không đủ tiền đi học tự túc như các sinh viên khác thì phải kiếm học bổng 100% cho dù nguồn nào thì cũng vậy. Tất cả các giáo sư trừ những người rất giỏi đứng hàng đầu chuyên ngành thì có nhiều lựa chọn nghiên cứu viên cho mình, còn nói chung các thầy cũng khát sinh viên nhất là những thằng theo con đường và ngạch nghiên cứu của minh. Một số lý do để giải thích cho cái này như sau: tìm các sinh viên trong nước thì ít thằng theo, nên nhập khẩu sinh viên trong đó có sinh viên học tiến sĩ của Việt Nam mình, vì kiếm được sinh viên theo đúng chuyên ngành, có kiến thức cơ bản, kiến thức nền của ngành thì khỏi phải đào tạo lại cho nó mệt, với lại tìm chưa chắc đã có nên bắt buộc phải nhập khẩu dưới dạng học bổng giáo sư và các mối quen biết với các đồng nghiệp trên thế giới.
Với nguồn học bổng của chính phủ Việt Nam: Thì nói chung tiền sinh hoạt phí chỉ đủ nhu cầu tồn tại tối thiểu cho một gia đình sinh hoạt. Còn việc học hay làm được đề tài và về nước hay không phụ thuộc vào mình.
Với nguồn học bổng từ giáo sư và từ trường hoặc từ chính phủ nước sở tại thì cũng đủ cho một gia đình tồn tại tất nhiên là xông xênh hơn nhiều so với học bổng của chính phủ Việt Nam.
Thứ 2: Ham tìm hiểu những cái mới và trả lời câu hỏi do chính mình hoặc giáo sư đặt ra và tìm cách trả lời thông qua các kiến thức sách, tạp chí, hội thảo và thực nghiệm cũng như trao đổi với đồng nghiệp. Vì mọi thứ cực kỳ tự do nên phải lấy tiêu chí đăng báo làm tiêu chuẩn, vì ông có thể chơi cả 2-5 năm không có kết quả gì thì đó là tiêu chí loại bỏ và đánh giá hiệu quả đầu tư. Nước ngoài họ hiểu rõ, nghiên cứu là có tỉ lệ thất bại cực kỳ cao có thể lên đến 95-99,9%, nên họ phải lấy tiêu chí đăng báo để đảm bảo những cái tìm ra có ích và có khả năng ứng dụng trong vòng vài năm hoặc vài chục năm tới.
Tất cả mọi thứ kia đều phải trả giá tức là người ta mua sức lao động của mình còn đặt thêm một loạt mỹ từ như học bổng, danh giá, nhà nghiên cứu... Còn bán với giá bao nhiêu thì tuỳ quyền và khả năng tìm được gặp được của nghiên cứu sinh.
Em có một câu hỏi thế này: Ncs có thể nghiên cứu mọi thứ nhưng tại sao phần nhiều người nghiên cứu lại chấp nhận cái nghèo để đánh đổi nhỉ? Nghèo có thể là một yếu tố kích thích nhưng nó sẽ giới hạn rất nhiều thứ. Mà giả sử giàu thì tốt hơn chứ, vì nghèo phải đối mặt với yếu tố không có khả năng mua hoặc không có tiền để sa ngã ví dụ đi chơi, du lịch, đi bar, nhậu nhẹt, tiệc tùng... Còn giàu thì phải vượt qua cái cám dỗ có khả năng đó mà không dùng thì cái nào khó hơn nhỉ?
Mình có thể nghiên cứu tất cả mọi thứ sẵn sàng đánh đổi vài năm để trả lời câu hỏi ở đâu đâu, mà có câu hỏi nhà mình cần bao nhiêu tiền để sống và làm cách nào đủ số tiền đó lương thiện và theo pháp luật? Con số thì tuỳ mọi người. Em nghĩ câu hỏi này ai cũng phải giải quyết. Còn cách nhanh nhất và lười nhất của chúng ta là người ta trả mình thế, có bao nhiêu tiêu kiểu gì chả đủ. Với lại cứ đưa hết cho vợ là xong, cô ấy lo lắng xoay xở một mình còn ta cứ quan tâm tới mấy câu hỏi kia của ta, kiểu gì chả đủ ăn không sợ chết đói.
Em nói lương thiện vì tình trạng làm đề tài nckh ở nhà ntn thì mọi người đều biết rồi. Không xẻo từ đó thì lấy đâu ra mà mời, mà xin các loại duyệt?
Giáo sư thì cuối cùng cũng đi buôn mà, cuối cùng cũng bán sản phẩm (bài báo, công trình nghiên cứu, patent) cho thị trường mà. Tại sao mình ko bắt đầu học cách buôn ở lúc 2x, 3x mà phải chờ đến khi cuối 3x 4x rồi mới học đi buôn? Vì trước sau mình cũng phải bảo vệ kế hoạch, câu kéo tài trợ, câu kéo dự án mà?