Con đường mang tên "Cuộc sống" (Cảm ơn F5)

Lờicủagió

Senior Member
"Cuộc sống giống như một con đường, và không có một con đường nào là luôn luôn thẳng tấp. Để có thể chinh phục được con đường của chính mình, điều quan trọng đầu tiên là ta có biết đứng dậy sau mỗi lần vấp ngã trên chính con đường ấy hay không"

Cuộc sống như một quãng đường dài, và việc ta bước đi trên quãng đường ấy được bắt đầu từ khi ta vừa chào đời... Và sẽ kết thúc khi ta mất đi. Hoàn tất quãng đường dài mang tên "cuộc sống" đó là nghĩa vụ mà ai trong chúng ta cũng phải thi hành...

Có nhiều loại đường, mỗi loại lại mang một cái riêng: đường đất, đường cát, đường đá, đường pê-tông, đường nhựa, hay thậm chí là... đường sắt! Chúng đều khác nhau về bản chất, và vì thế ta lại có nhiều con đường "đời". Có kẻ may mắn được bước đi trên con đường pê-tông hoặc nhựa - bằng phẳng, không gồ gề; nhưng có người phải chịu kiếp tiếp bước trên con đường đất, đường đá - chông gai, lổm chổm ổ gà, ổ vịt! Khác nhau là thế, nhưng rồi tất cả các con đường ấy lại có một điểm chung - không có một con đường nào là luôn thẳng tấp. Thế mới là cuộc sống!!!

Bước đi trên những quãng đường dài như thế mà không có lấy một thứ hành trang gì sao?!... Có chứ, tất nhiên là có, nhưng chúng không có sẳn để bạn chỉ việc mang đi, mà chính bạn phải tìm thấy chúng. Cứ yên tâm, hãy cứ bước đi những bước đầu tiên tiên con đường mang tên "cuộc sống"! Bạn sẽ thu nhặt được những "hành trang" đầu đời...

Như đã nói, không có con đường nào là luôn thẳng tấp... Ta bước đi trên con đường của chính mình, bỗng ta gặp những đọan đường chông chênh, đầy ổ gà, ổ vịt, những chướng ngại vật ngổn ngang... Rồi đôi khi tại lại bắt gặp những ngã rẽ, khiến ta bối rối, chẳng biết tiếp bước ngã nào (?!).
Những chông chênh là những rắc rối trong cuộc sống, những chướng ngại vật là những thử thách buộc ta phải vượt qua, rồi những ngã rẽ là những bước chuyển trong cuộc đời...
Bước đi trên một quãng đường dài không ai là không một lần vấp ngã vì những chông chênh, những cản trở không ai muốn... Rồi những ngã rẽ khiến ta phải đắng đo. Những ngã rẽ không ai ngờ kia là những phút bối rối khi ta phải đối diện với hàng loạt sự lựa chọn... Chính chúng đã tô đậm màu cho cuộc sống; với những quyết đóan, họ sẽ chọn đúng ngã rẽ nối tiếp con đường mà họ cần phải đi; nhưng trái lại, vẫn có những người sai đường - lỡ bước... Nói một cách ví von, chúng là những ngã-rẽ-cuộc-đời...

Mỗi người đều bước đi trên một con đường khác nhau. Nhưng với những "người trẻ", cái đích của mọi con đường đều giống nhau - "sự thành công" là cái đích của mọi con đường của những thế hệ trẻ!
Là tuổi trẻ, không ai là không nóng vội hay bồng bột; vì thế, với những người trẻ, họ sẽ "chạy", chứ không phải "bước đi" trên con đường mang tên "cuộc sống". Bởi thế mới hình thành quan niệm "gấp gáp phá vỡ thành công".

Đừng vì những phút yếu lòng mà bạn bỏ cuộc chinh phục một con đường dài. Bạn không thể bỏ cuộc, hay nói chính xác hơn, bạn không có quyền bỏ cuộc trên con đường mang tên "cuộc sống" này!
Vấp ngã thì hãy đứng dậy và tiếp tục đi.
Nghị lực, kinh nghiệm và lí trí - là 3 món hành trang mãi mãi theo bạn trên suốt cuộc hành trình dài. Chúng sẽ là 3 món hành bạn thu nhặt được nhiều nhất sao mỗi lần vấp ngã...

"Cuộc sống giống như một con đường, và không có một con đường nào là luôn luôn thẳng tấp. Để có thể chinh phục được con đường của chính mình, điều quan trọng đầu tiên là ta có biết đứng dậy sau mỗi lần vấp ngã trên chính con đường ấy hay không"

Đôi chân tôi không thể đứng vững mãi trên con đường mòn trơn trượt của cuộc đời,vì thế có những lúc tôi bị lệch khỏi đường đua ấy,những khi ấy tôi luôn cố gượng dậy và tự nhủ rằng,đó chỉ là 1 cú trượt và không thể làm tôi gục ngã............
:welcome::welcome::welcome::welcome::welcome::welcome::welcome:
 
Nhìn về phía sau lưng

Ngày biết kết quả thi đại học, anh trai tôi nhận được tin nhắn từ chị Linh - bạn gái anh. Tin nhắn vỏn vẹn “Anh hãy nhìn về phía sau lưng, nhé!”.

sau2.jpga.jpg




Với anh trai tôi, đó là một tin nhắn kinh khủng. Anh đã nhìn về phía sau lưng và thấy những người bạn học thua mình - nhưng đó là chuyện của một vài tháng trước. Còn bây giờ, họ đậu đại học. Anh thì không. Anh chưa từng chủ quan, anh đã nỗ lực học, chăm chỉ hơn cả những người bạn kia. Vậy mà bây giờ, anh rớt.

Tin nhắn đã đụng vào lòng tự ái của anh, như giọt nước làm tràn ly. Hôm ấy, hai người họ đã suýt cãi nhau - chỉ suýt thôi, nếu như chị Linh hôm ấy cư xử như chị Linh thường ngày - thẳng tính và nóng nảy. Ngược lại, chị đã cặm cụi làm một clip tặng anh với nhạc nền là bài “You’re not alone”. Chị dịu dàng mang nó đến cho anh và làm những trò vụn vặt nhất để khiến anh cười lên. Vì với chị, khi nhắn tin nói anh trai tôi nhìn về phía sau lưng, chị muốn nói rằng chị luôn đứng sau anh, cổ động và tin tưởng anh, dù anh có rớt đại học đi chăng nữa.

***

Nhỏ bạn thân tôi đã phải trải qua những ngày tồi tệ sau khi chia tay bạn trai. Dù chỉ là “tình yêu ếch con”, nhưng lần chia tay ấy đã khiến nó tổn thương. Dù vậy nó vẫn cố tỏ ra bình thường, thậm chí còn bông đùa với chúng tôi nhiều hơn. Nhưng để ý kĩ mới thấy đôi mắt nó thật buồn và nụ cười nó nhiều khi gượng gạo. Rồi một ngày đi học về, nó nghe mẹ bảo phòng nó bừa bộn quá, mẹ vừa dọn dẹp hộ nó đấy. Nhỏ bạn tôi thấy lạ, nó vào phòng và thấy trên bàn một cuốn sổ cũ kĩ. Màu giấy đã ngả vàng, mực đã nhòe theo thời gian. Trong ấy, nó bất ngờ đọc thấy những dòng nhật ký mẹ viết lúc chia tay mối tình đầu…Thật lạ là dù cách nhau tận mấy mươi năm…vậy mà tâm sự của mẹ hồi ấy thật giống nó bây giờ...

Điều đáng nói là nhỏ bạn tôi chưa bao giờ để ba mẹ biết chuyện nó có bạn trai. Nó đã tìm mọi cách để giấu ba mẹ, nó sợ ba mẹ la, không cho nó cặp kè hay ít nhất cũng “thuyết giáo” nó một bài dài loằng ngoằng về tình yêu. Nhưng nó không ngờ rằng mẹ không những biết nó có bạn trai mà còn biết cả chuyện nó chia tay. Mẹ biết tất cả, mẹ biết nó giấu mẹ…nhưng mẹ không la nó, không cấm cản nó, mẹ chỉ im lặng dõi theo suốt những tháng ngày nó hạnh phúc, để rồi lặng lẽ xuất hiện vào lúc nó buồn nhất. Cuốn sổ như một dấu hiệu nói rằng mẹ vẫn luôn ở đó: chỉ cần nhìn về phía sau lưng, nó sẽ thấy mẹ luôn sẵn sàng nắm lấy tay nó…bất cứ khi nào nó cần một bàn tay.

***

Cuộc sống có thật nhiều niềm vui, dù nhỏ hay lớn song cuộc sống cũng mang theo nó không ít nỗi buồn; có những việc chúng ta không bao giờ mong đợi song nó lại xảy đến. Những lúc ấy, hãy thử nhìn về phía sau lưng và bạn sẽ thấy được nhiều điều. Bạn sẽ thấy những điều tốt đẹp trước đây mà bây giờ bạn không còn nữa. Bạn sẽ thấy mình đã cố gắng bao nhiêu mà bây giờ lại phải nếm chịu thất bại. Bạn sẽ thấy niềm tin của bạn bấy lâu bây giờ đã sụp đổ. Bạn sẽ thấy nhiều lắm…những điều thuộc về quá khứ và hiện tại…Nhưng hơn hết, nhìn về phía sau lưng, bạn sẽ thấy những người yêu thương bạn, sẵn sàng chia sẻ nỗi buồn với bạn. Họ sẵn lòng làm trạm nghỉ cho bạn khi mệt mỏi, để rồi sau đó động viên, cổ vũ bạn tiếp tục bước đi, tiến lên phía trước…
sau1.jpga.jpg


Có những nỗi đau, những va vấp trong cuộc sống mà bạn sẽ tự mình vượt qua; nhưng hãy luôn nhớ rằng: bạn không bao giờ đơn độc. Đừng sợ rằng bạn sẽ làm phiền người khác nếu một lúc nào đó bạn tìm đến họ; vì những người thực sự yêu thương bạn sẽ cảm thấy hạnh phúc nếu được là một điểm tựa, là người chia sẻ với bạn những nỗi buồn trong cuộc sống.
Và bạn, bạn cũng hãy là phía sau lưng của ít nhất một ai đó…


:welcome::welcome::welcome::welcome::welcome:
 
Bạn biết không....?

Bạn biết không?
Không phải khóc có nghĩa là yếu đuối...
....nhưng cuộc sống bao giờ cũng có những giọt nước mắt để san bớt những nỗi buồn...
...buồn khi rời xa những gì mình đang có...những gì không thể giữ lại..
....buồn khi rời xa người thân...người yêu thương mình và người mình đang yêu thương....
Và lúc đó...mặc dù rất muốn khóc...nhưng lại sợ người khác lo lắng...nênchỉ có thể giấu nỗi buồn đó ở trong lòng
Nhưng bạn biết không...
...Ai cũng có những nỗi buồn và mỗi nỗi buồn đó được mỗi con người thể hiện khác nhau....
...họ có thể đang cười nhưng trong lòng họ lại nhói đau và nỗi buồn đó sẽ tăng gấp bội...
...bạn à....hãy khóc khi muốn khóc .... hãy khóc khi bạn buồn...
....những giọt nước mắt lăn trên đôi má bạn sẽ chia bớt đi những nỗi buồn bạn đang có....những nỗi buồn mà chỉ có bạn mới hiểu được....
....khi đó bạn sẽ thấy trong lòng mình nhẹ nhõm....thoải mái hơn nhiều và những nỗi buồn đó sẽ vơi dần đi theo thời gian....
...hãy thử khóc một lần khi bạn thực sự thấy buồn ...
... bạn sẽ cảm nhận được những gì tôi vừa nói...
....hãy thành thật với chính bản thân mình...đừng cố kìm nén nỗi buồn vì điều đó chỉ càng bạn cảm thấy buồn hơn mà thôi...
 
Thư gởi mẹ cha & bè bạn của một teen sẽ-rớt-đại-học

Thư gởi mẹ cha & bè bạn của một teen sẽ-rớt-đại-học


MTO_02642359.jpg
Dưới đây là lá thư của một thí sinh vừa trải qua kì thi đại học 2008 gởi đến MTO. Mời các bạn cùng chia sẻ nỗi lòng đang trĩu nặng của một bạn tự nhận mình là kẻ thất bại.


Cha mẹ, xin lỗi cha mẹ, con đã không làm được những gì mà cha mẹ đã hi vọng ở con, con biết, niềm tin từ cha mẹ đặt cho con còn lớn hơn cả niềm tin mà con đã đặt vào kì thi này.
Cha mẹ ơi, con đã cố gắng lắm rồi, cố gắng hết sức của mình rồi, nhưng con tự hỏi sao thành công lúc nào cũng ngoảnh mặt với con? Con không còn đủ sức để đối mặt với mọi thứ nữa. Chán! Con chỉ biết ngồi đây và nói lên được mỗi chữ chán thôi! Chán bản thân con, và chán cả những thất bại của con.
Con không biết làm gì nữa? Buồn! Con cũng đã buồn rồi. Than! Con cũng đã than rồi. Khóc! Con cũng đang khóc đây...Chỉ có một chuyện con chưa làm, khó có thể làm là bắt cha mẹ phải đối mặt với một sự thật - con rớt đại học.
Con biết dù thế nào đi nữa thì cha mẹ vẫn sẽ chấp nhận, và cho con nhiều con đường mới hơn là ĐH, nhưng con biết lắm chứ, cha mẹ thất vọng về con lắm phải không? Dạ con biết. Hãy cho con một lần nữa, xin lỗi cha mẹ...
Cha! Con biết cha là người luôn đặt danh dự lên ở hàng đầu. Cha lại là anh hai của cả dòng họ Nội. Con không biết cha sẽ mắng con, la con như thế nào đây? Con không biết cha sẽ nói cha mất mặt với họ hàng như thế nào đây? Nhưng cha ơi, vì cha, con cũng đã cố hết sức rồi.
Mẹ! Có lẽ trên đời này không có một người nào con yêu hơn mẹ. Con thương mẹ lắm, nhưng không biết phải làm thế nào đây khi nguồn tin tưởng duy nhất của mẹ bây giờ lại làm mẹ thất vọng! Mẹ ơi, không biết ước mơ trở thành một Đại Gia của con sẽ chấm hết vào lúc nào, nhưng con biết mẹ đã mất niềm tin từ con trọn vẹn. Mẹ sẽ la con, sẽ mắng con, con biết và chờ đợi, nhưng không hiểu sao những lúc con thất bại mẹ không hề mắng con một lời? Con áy náy lắm mẹ à!

Tôi! Tôi là một bản sao của sự thất bại và luôn luôn là một kẻ thất bại, thất bại từ những cái mà mình tự tin nhất, tôi là một con người không biết vượt qua những khó khăn, không biết đương đầu với thử thách, tôi thật hèn và không xứng đáng với những cái gì tôi có. Tôi đã ngốn tất cả bao nhiêu tiền cho việc ôn thi? Tôi đã cho cha mẹ những niềm tin như thế nào? Tôi đã sống và tự cao về bản thân mình bao lâu? Tôi…? Tôi…? Tôi không đáng sống! Tài! Cám ơn mày nhiều lắm, những tối ôn thi, mày đã thức tối khuya với tao để chỉ bài, nhưng tao đã làm mày thất vọng mất rồi. Mày là một thằng bạn tốt, chắc chắn như thế. Tao ghét mày lắm, ghen tị với mày. Sao thành công lúc nào cũng nở nụ cười với mày mà chẳng bao giờ cười với tao! Hai đứa mình sẽ không được học chung một trường như đã hi vọng trong hai ba ngày qua. Sau này, tao không muốn có một người bạn khác đâu Tài à, tao sẽ cố gắng là bạn thân của mày như mày đã cố gắng nâng tao dậy trong hàng loạt những thất bại đáng trách của tao. Mày là thằng bạn đáng ghét của tao, quỷ nhỏ ạ!
Kí tên: kẻ thất bại

 
Thư gửi người-tự-cho-mình-là-kẻ-thất-bại!

Thân gửi người-tự-cho-mình-là-kẻ-thất-bại!

Đọc xong lá thư của bạn, những người "cùng hoàn cảnh" giống bạn ắt hẳn cũng đang ê chề và đau khổ lắm...


Bởi kì thi đại học mỗi năm chỉ tổ chức một lần. Đó là kì thi quyết định tương lai cho bạn, mở ra cánh cửa mới cho cuộc đời bạn, lật sang trang mới để đánh dấu sự trưởng thành của bạn...


Thi xong, bạn đã có thể dự đoán được điểm của mình. Và khi biết kết quả rồi thì bạn lại nản chí, chùn bước, tự cho mình là kẻ thất bại, phán ngay rằng bạn "rớt", bạn làm ba mẹ, gia đình, bạn bè, thầy cô buồn lòng...


Không ai có thể tránh khỏi cảm giác ấy bạn ạ. Ngay cả việc bị 0 điểm vì chưa thuộc bài, mỗi người chúng ta cũng cảm thấy cắn rứt lương tâm và buồn cả tuần liền, huống hồ một kì thi quan trọng đầy căng thẳng và áp lực, bạn đã cố gắng hết sức, những teen cùng trang lứa với bạn cũng nỗ lực hết mình, vậy mà kết quả lại "không đâu vào đâu", một đòn sét đánh ngang tai thật đau đớn...Điều đó kinh khủng hơn rất nhiều so với việc bạn bị điểm kém, hay việc bạn thi nghề chỉ đậu loại trung bình...Mình rất hiểu, chia sẻ và thông cảm với bạn...


Nhưng bạn à....


Nói đi cũng phải nói lại. Kết quả thi không thể thay đổi. Bạn trách mình? Kết quả vẫn thế! Bạn lạc quan? Mọi người cũng đỡ lo cho bạn hơn. Bạn nghĩ rằng bạn buồn thì kết quả sẽ khá hơn ư? Mọi người đồng cảm cho bạn hơn ư? Điểm thi của bạn sẽ nâng lên chút đỉnh ư? Không hề. Buồn, mọi người chỉ thấy bạn là một người yếu đuối và dễ nản chí, gặp khó khăn đã vội chùn bước. Bạn cho rằng nếu mình "giả vờ lạc quan" (chỉ là giả vờ thôi), thì mọi người sẽ lại chì chiết và cho rằng bạn hời hợt trước tương lai của chính mình? Tiến thoái lưỡng nan, bạn đang không biết phải làm gì, ngoài việc lặng im nghe bạn bè chê bai, cha mẹ la rầy, rồi bỗng mặc cảm tội lỗi, muốn trốn tránh tất cả?


Bạn "sẽ-rớt", đó chỉ là thì tương lai. Còn điều gì đảm bảo rằng bạn sẽ rớt hoàn toàn và không đậu vào bất kì trường nào? Con đường đời của mỗi chúng ta đâu phải lúc nào cũng trải thảm đỏ, rải hoa hồng...Phải có chỗ lồi lõm, chông gai, phải có núi cao, vực sâu để thử thách ý chí của chính bạn. Nếu bạn không vượt qua nổi thì bạn đã rơi vào cái bẫy của chính mình...


Đối với tôi, và có lẽ là với rất nhiều sĩ tử đang có kết quả thi không tốt giống bạn, họ không có khái niệm "thất bại", "rớt". Họ chỉ mỉm cười và thốt lên rằng: "Ồ, mình là người đặc biệt được Thượng Đế chọn để thử thách, vì ông biết mình bản lĩnh và đủ khả năng vượt qua. Làm gì có thất bại? Chỉ là thành công chưa đến thôi ấy chứ!"


Đừng nhìn vào người khác, vì mỗi chúng ta là một cá thể riêng độc lập, có ưu nhược khác nhau, khả năng nổi trội, thích nghi với hoàn cảnh khác nhau, có như vậy cuộc sống mới muôn màu. Nếu ai thi đại học cũng đậu thì con người đâu cần phải đến trường, đúng không bạn? Hơn nữa, như bạn nói, bạn đã cố hết sức mình, và bạn nên tự hào với thành quả mình đạt được...


Thành công ngoảnh mặt với bạn ư? Nó đang chơi trò trốn tìm với một người nhỏ bé là bạn đấy! Nhỏ bé ở đây nghĩa là bạn không đủ "mạnh" để chống chọi với hiện thực phũ phàng, chỉ nhìn vào bề nổi mà đã vội kết luận, vội cho mình là kẻ bất tài, rồi cảm thấy tội lỗi với cha mẹ...


Bạn rất hiếu thảo! Tôi ngưỡng mộ bạn vì điều đó. Nhưng, cha mẹ bạn sẽ tự hào về con mình hơn khi thấy bạn có đủ bản lĩnh để học cách trải nghiệm và biết cách chấp nhận. Là cha mẹ, ai mà không muốn con mình thành đạt, nhưng liệu có quá xa vời không khi áp đặt những gì mà con cái không thể nào thực hiện? Khả năng chỉ đến đó thì làm sao có thể muốn thế này, thế kia? Ắt hẳn rồi ba mẹ cũng sẽ hiểu và thông cảm cho bạn...


Học không bao giờ là muộn, đa phần những triệu phú, tỉ phú nổi tiếng, hay những doanh nhân thành đạt đều ít nhiều "gãy gánh" trong con đường học vấn, nhưng bằng năng lực thật sự cùng ý chí, sự bản lĩnh phi thường, họ cũng thành công đó thôi!


Còn khá nhiều lời khuyên khác mang tính khách quan mà nhiều người đã đề cập đến, nên tôi không nhắc lại. Cũng có thể, những gì tôi khuyên bạn cũng như nước đổ lá khoai, bởi nó cũng chỉ là những lời khuyên thông thường mang tính giáo điều, lý thuyết. Nhưng tôi viết những dòng này trên danh nghĩa của một người bạn, có thể đồng cảm và chia sẻ với nỗi đau lớn của bạn ngay lúc này. Bạn đã tự cảm thấy mình yếu đuối, thì chắc chắn bạn sẽ tìm được lối đi mới để lấy lại sự tự tin. Có thể bạn học rất giỏi, nhưng kì thi này bạn không may. Chỉ biết nhìn lên, mà không nhìn xuống, hay chí ít nhìn những người đang đứng trong hoàn cảnh tương tự mình, thì dễ chết lắm bạn à....


Vài sĩ tử cũng đang hồi hộp chờ kết quả, nhưng họ biết cách "kiếm tìm lạc quan trong sự bi quan". Họ cũng đoán được điểm của mình, dự báo trước được tương lai của mình, nhưng sao họ vẫn dửng dưng thế nhỉ? Bởi đơn giản, họ không đặt nặng vấn đề thi cử, không xem đại học là con đường duy nhất, và họ biết kiếm tìm cơ hội, mở lối đi riêng cho mình, tại sao bạn không làm được điều đó?


Lời cuối cùng, tôi muốn nói với bạn rằng, người mạnh nhất không phải là người luôn chiến thắng, người mạnh nhất là người không bao giờ bỏ cuộc khi gặp thất bại, à không, khi "thành công bị trì hoãn" mới đúng!


http://www.xaluan.com/modules.php?name=News&file=article&sid=68204#ixzz0 Nll6QgDW
 
Vấp ngã

Cảm ơn những lần vấp ngã

Cảm ơn những lần vấp ngã, để thấy đau, để ngẫm nghĩ, và để nhận ra mình không vô tâm!
Hôm qua, bị ngã, ngã rất đau, muốn khóc lắm, nhưng không dám khóc.
Và cũng không thể khóc, vì cảm giác đau đã trôi qua rất nhanh, nhường chỗ cho cảm giác xấu hổ.
Tất cả mọi người nhìn vào, hình như đâu đó có tiếng ai đó chê bai "Lớn thế rồi mà đi đứng còn ngã", đâu đó có cái nhếch môi cười, và đâu đó có cả tiếng xuýt xoa.
Tự dưng ước mình chỉ là một đứa trẻ, là trẻ con thì được ngã, ngã thoải mái, khóc thoải mái. Tiếc là đã lớn rồi, lớn thì không được ngã.
images1392927_6020.jpg

Tự dưng lại nhớ đến những lần trông thấy người khác ngã, dù chưa từng nhếch môi cười, chưa từng lầm bầm "Lớn thế rồi mà đi đứng còn ngã", chỉ xuýt xoa thôi, nhưng đúng là chưa bao giờ hiểu cảm giác: bị ngã là như thế nào.
Vừa đau, vừa tức, vừa xấu hổ, tất cả như là một cốc sữa chua đánh đá, có cho thêm thạch, cafe, mà người đang quấy là tạo hoá.
Nếu... ngã ở một nơi vắng người qua lại: chắc chỉ đau thôi, rồi đứng dậy, đau quá có thể chảy một giọt nước mắt, chả sao...
Nếu... ngã vào một hôm trời mưa, mọi người đều vội vã chạy trốn mưa, mọi người đều nghĩ: đường trơn ấy mà!
Nếu... ngã vào buổi đêm: có thể mọi người sẽ nghĩ: say ấy mà!
Sẽ chẳng bao giờ biết được từng kia con người đang nhìn mình kia sẽ nghĩ thế nào về cú ngã của mình, tất cả cái cảm giác xấu hổ là do chính những tưởng tượng của mình về suy nghĩ của người khác mà thôi.
Thế mà đã biết bao lần, nhìn thấy người khác ngã, hay người khác bị công an giao thông giữ xe. Đi ngang qua để lại những tiếc xuýt xoa, cứ nghĩ là có thể khiến người ta sẽ cảm nhận được một phần chia sẻ của mình...
Đã biết bao lần, người quen, người thân bị ngã hay bị giữ xe, cũng xuýt xoa, cũng an ủi, và "Không sao đâu"! Thực sự là lúc đó, cũng thương người lắm, xuýt xoa, chia sẻ là thật, toàn từ trái tim cả đấy, những câu "Không sao đâu" nói ra mong người ta nghe sẽ được động viên chút ít.

Thế mà giờ đây bị ngã, lại nghe, lại cảm thấy từ những người đi đường đang nhìn mình ngã nhiều hơn thế, dù ai cũng mang một bộ mặt đầy cảm thông (giống mặt mình khi thấy người khác ngã), nhưng lại thấy trong đó có cả: "Lớn thế rồi mà đi đứng còn ngã", cả những cái nhếch môi, cả những tiếng xuýt xoa.
Và rồi cảm giác xấu hổ đến từ những cảm nhận mơ hồ đó, tại sao không thể nghĩ như khi mình nhìn người khác ngã: xuýt xoa, "khổ thân thế", "không sao đâu" để có thể suy nghĩ nhẹ nhàng hơn, đứng dậy ngay và đi tiếp ...
Có lẽ con người luôn có đủ sức mạnh để chịu đựng nỗi đau của người khác!

Biết bao nhiêu lần từng khuyên người khác "Có thể ngã 7 lần, nhưng hãy đứng dậy 8 lần", "Sau cơn mưa trời lại sáng", "The sun also rise"! Đã bao lần cảm thấy thương hại người khác, khi thấy họ quá đau lòng trước những nỗi đau mà họ phải chịu, cứ thầm nghĩ: Làm gì đến nỗi thế!
Biết bao lần, cổ vũ, động viên, tìm đường, tìm lối cho một ai đó bước đi, cứ nghĩ đơn giản là mọi chuyện rồi sẽ qua!
Ừ, thì ra đó là nỗi đau của người khác!
Thì ra đã quá nhiều lần vô tâm! http://images.vietnamnet.vn/dataimages/200708/original/images1392935_AF.JPG:)
 
Gửi đến em tôi! Hoa bất tử...

13994321259470520.jpg

Chị đã từng thất bại cay đắng giống như em khi chị học lớp 9 như em bây giờ...
Chị biết em buồn, buồn rất nhiều vì trước đây chị cũng đã khóc khi thất bại...:cry:
Nhưng biết làm sao đây, đó là kết quả của một cuộc thi, phải có như điểm thấp, có người điểm cao, nhưng chúng ta lại là những người không được cười, mặc dù chúng ta cũng đã cố gắng...
Chị đã mất hết niềm tin vào mình, tự trách mình sao lại quá kiêu ngạo, quá đề cao bản thân... và đến khi thất bại, chị mới nhận ra, mình đã là kẻ thua cuộc...
Nhưng em biết không, chị đã không hối hận vì những quyết định trước đó của mình... Đó là con đường mà chị chọn...
Nhẽ ra chị đã có thể theo đội tuyển Văn... chị có điểm tổng kết cao môn Văn, và cô giáo cũng đánh giá là có năng khiếu văn thực sự...
Nhưng môn Sinh lại khác... suốt năm học lớp 6,7 và học kì I lớp 8 chị luôn tổng kết môn Sinh dưới 7.5 Thậm chí chỉ vì tổng kết 6.8 môn Sinh học kì I lớp 8 mà chị chỉ tổng kết trung bình môn 7.9 mất danh hiệu HSG toàn diện...
Thế nhưng cú lộn ngược dòng 8.6 ở học kì II đã đưa chị đến với môn Sinh
Niềm đam mê đã đưa chị với môn Sinh như thế, rồi chị theo học đội tuyển Sinh mặc dù bố và nhất là mẹ chị phản đối dữ dội...
Nhưng chị đã chứng minh mình làm được khi trở thành niềm hi vọng số 1 của đội tuyển....
Vậy mà kết quả vòng thi hsg đã làm khiến cho tất cả bạn bè, thầy cô và chính chị sốc... Chị ko đạt giải...
Vậy đấy... bao nhiêu cố gắng đã đổ xuống sông xuống biển, bao hi vọng, và ước mơ trở thành Bác sĩ chấm dứt từ đây...
Đến tận bây giờ, chị vẫn ko quên được thất bại ấy, chị đã lựa chọn một con đường khác khi học cấp III.
Chị trở lại với giấc mơ khi còn 10 tuổi đến trước khi học đội tuyển Sinh.
Chị sẽ không trở thành một Bác sĩ nữa, chị sẽ cố gắng theo học Khối A và trở thành sinh viên Học viên Ngân hàng...
Tuy nhiên tình yêu môn Sinh của chị bây giờ vẫn ko hề thay đổi...
Chị vẫn còn một cơ hội khi học lớp 12, có thể vẫn là môn Sinh...
Chị sẽ cố gắng để không vấp ngã lần nữa...
Và chị chúc em có một kì thi vào lớp 10 thành công... chúc em sớm lấy lại được tinh thần sau cú ngã, vì con đường học tập ko đánh giá qua kì thi này, nó được đánh giá suốt cả chặng đường sau này nữa... Cố lên em nhé, Hoa bất tử, cố lên em... em là con gái xứ thanh mà... Sóng gió Sầm Sơn chờ em.... Cố lên em của chị...Hãy thay thế những nhược điểm của em bằng niềm lạc quan, hãy nhặt lên những mảnh vỡ của cuộc sống và tái tạo lại những mơ ước của mình...
Chị tin em làm được... Hoa bất tử:)
 
Your life can be what you want it to be...
You'll make it through whatever comes along.
Within you are so many answers
Understand, have courage, be strong...

Cuộc sống có thể như những gì bạn mong muốn
Bạn sẽ vượt qua bất kì điều gì xảy đến.
Có nhiều lời giải đáp bên trong bạn
Hãy hiểu, hãy can đảm, hãy mạnh mẽ.

Dream like you mean it...
 
[FONT=&quot]Vậy là đã biết điểm thi hsg tỉnh-một kỳ thi quan trọng nhất trong những năm cuối THCS . Tớ đã hi vọng mình làm thật tốt để có thể để lại trong thầy cô , cho mái trường này 1 chút dư âm đáng nhớ , 1 niềm tự hào nho nhỏ . Và cả với bố mẹ nữa , cậu , dì ….Tất nhiên, cho cả bạn bè 1 kỷ niệm tốt về người bạn cùng lớp suốt 4 năm , thậm chí hơn 10 năm ….:cry:[/FONT]
[FONT=&quot]Trước ngày thi mấy hôm , tớ onl . Bạn bè đã hỏi thăm và chúc thi tốt từ suốt mấy hôm ấy cho đến ngày đi thi . Mọi người còn trao đổi , các anh lớn còn chỉ tớ cách làm bài , hướng dẫn giải bài tập và giúp tớ những khúc mắc…..Bố dẫn tớ đi chọn đồng hồ đeo tay để biết thời gian làm bài ….[/FONT]
[FONT=&quot]Sáng ngày thi……[/FONT]
[FONT=&quot]Từ sớm đã có mấy tên ms qua đt chúc tớ thi tốt , 1 người bạn _ đúng hơn là 1 người anh mà tớ wen trên 1 4rum vật lý cũng ms từ nước ngoài về. Trang dặn tớ nhớ bước ra khỏi nhà = chân phải , thật bình tĩnh , tự tin , …..[/FONT]
[FONT=&quot]Mẹ dù vướng em nhỏ nhưng vẫn thức dậy sớm chuẩn bị đồ sáng . Mẹ đã hầm xương để nấu cháo cho tớ ăn sáng, nhưng sau đó lại nghĩ như thế thì dễ mắc tiểu nên đã nấu xôi. Mẹ bảo mẹ quên mua đậu đỏ , nhà cũng có lạc nhưng mẹ ko nấu cùg vì sợ tớ thi ko tốt ….Bố tớ là bộ đội , mặc dù hôm đấy có việc bận , ko ở nhà nhưng vẫn gọi điện về bảo tớ có cần bố đưa đến nơi thi ko . Nhưng tớ đã từ chối .Tớ có thể đến đó bằng xe đạp như bao bạn bè khác …[/FONT]
[FONT=&quot]…và tớ đã nghĩ , mình phải thật cố gắng để ko phụ sự kỳ vọng của tất cả ….[/FONT]
[FONT=&quot]Nhưng cuối cùng ….[/FONT]
[FONT=&quot]Lúc mới phát đề .[/FONT][FONT=&quot]Đề thi năm nay dễ , ko hóc như tớ lo lắng .Ngay lúc ấy tớ đã cảm thấy tự tin hơn 1 chút ..NHẤT ĐỊNH MÌNH SẼ LÀM TỐT….Nhưng rồi có 1 câu cơ bản thì tớ lại thay số sai . Tớ ko căn thời gian hợp lý nên đã ko làm được hết mặc dù chỉ cần 15’ hay 5’ nữa thôi thì mọi chuyện sẽ khác . [/FONT]
[FONT=&quot]Mọi người biết chuyện đêù an ủi , động viên tớ …Bố thì cười bảo : Tại ko để bố đưa đi nên ko may mắn , mới có lớp 9 thôi mà , còn n` cơ hội lắm …Mẹ tuy cũng chẳng vui j nhưng cũng động viên tớ quyết tâm mở những cánh cửa phía trước …Bạn bè thì bảo đừng buồn ..rồi gửi thiếp điện tử chia sẻ , tìm cả những câu chuyện hài hước có , cảm động có để giúp tớ vui lên ….[/FONT]
[FONT=&quot]Tất cả vẫn tốt như trước ngày thi . Ko ai giận tớ cả . Nhưng thực tâm , tớ cảm thấy có lỗi trước sự tin tưởng của mọi người ….Lũ bạn trong lớp thì nói kiểu j cũng có giải tỉnh vì thi vòng loại ở thị , tớ điểm cao nhất 16,5 .Trong khi xếp thứ 2 là 11,5 . Thầy giáo dạy đội tuyển đã rất hi vọng tớ và 1 nhỏ nữa , học cũng tốt lắm . Bài kiểm tra nào 2 đứa cũng làm đc nhiều nhất …Vậy mà khi thi thật thì …Giá như cũng tốt như những lần kiểm tra .:cry:[/FONT]

[FONT=&quot]Cô giáo chủ nhiệm – là gv dạy văn giỏi ở trường. Cô đã bảo tớ theo Văn vì cũng như chị hoathuytinh, tớ có năng khiếu văn thực sự. Nhưng tớ đã quyết định theo Lý mặc dù cô quát rất nhiều. Cô bảo lý từ trước đến nay ở đây thua xa văn , bảo tớ sẽ ko có tương là ….Nhưng tớ vẫn quyết tâm theo đuổi , đó là ước mơ của tớ . Tớ đã tìm mọi cách thuyết phục mẹ để học lý chứ ko phải là toán như mẹ muốn … Mẹ đã hi vọng nhiều vì thầy giáo nói, tớ học tốt lý . Vậy mà khi báo điểm , tớ đã ko có nổi kk…:eek:[/FONT]
[FONT=&quot] Cô chủ nhiệm biết tớ ko có giải, đã nói mỉa những lời sao nghe mà chua chát thế…Cô bảo tớ hay mơ mộng đến những ảo vọng, mà quên đi cái gần gũi , dễ dàng! Đang vi vu trên trời bây h rơi tõm xuống vũng nước “ Nếu theo văn ngay từ đầu thì đã có giải …”. [/FONT]
[FONT=&quot]Nhưng tớ ko thầy nản lòng, mà vẫn bước tiếp trên con đường tớ lựa chọn…Cười gượng cho qua chuyện,cố gắng nén đau để chứng tỏ mình ko yêú mềm …[/FONT]
[FONT=&quot]Chị nói đúng !!! Tử sẽ gạt chuyện “ linh tinh ” đó qua bên lề đề tiếp tục cuộc chiến m[/FONT]i[FONT=&quot] .:dance:[/FONT]

[FONT=&quot]Em viết bài này như 1 lời cảm ơn và để chị biết, em đã lấy lại tự tin…Gửi chị và những người bạn kém may mắn như em….Cố lên các cậu nha !!! :cuchuoi:
[/FONT]
[FONT=&quot]
attachment.php
[/FONT]
[FONT=&quot] [/FONT]​
 
Gửi đến người đã cho Tử thêm hi vọng...

Bạn có khả năng làm bất kì điều gì bạn muốn.
Hãy quên đi những chuyện không còn là quan trong và quên đi những lo lắng mà sẽ xoá đi bến bờ của ngày mai.
Hãy tự mình quyết định chính xác và đừng dựa vào những phán đoán của người khác về mình.
Dám ước mơ và sống với những giấc mơ đó, bởi vì nhờ đó bạn có thể bắt đầu nhận ra số phận thật của mình.
Hãy sống trọn vẹn bằng lòng biết ơn và hạnh phúc với những món quà được trao tặng.
Hãy tìm kiếm những cơ hội mới để làm cuộc sống tốt đẹp hơn, đừng bao già mất lòng tin vào khả năng của mình.
Đừng bao giờ phán đoán tương lai bằng quá khứ, hãy để ngày hôm qua thành kỉ niệm và ngày mai đầy hứa hẹn.
Hãy quyết định ngày mai bằng những sự lựa chọn hôm nay và bạn sẽ nhận ra rằng mình sống trong niềm vui và hạnh phúc.

Replace your weaknesses with positives; take life’s broken pieces and re-create your dreams. Because this is the only one you’re given.
Keep your face to the sunshine and you cannot see the shadow.
 

Facebook

Thống kê diễn đàn

Threads
11,649
Messages
71,548
Members
56,917
Latest member
sv368net
Back
Top