loveless
Senior Member
chợt nhớ
miền trung của tôi ơi
những tháp chàm những làng chài sóng vỗ
cửa biển rừng cột buồm
ngôi nhà nắng dưới hàng vông đỏ
mẹ buổi đầu gió thu se
dắt tôi đi học con đường cát min
miền trung
sông xanh dài như câu hát mái nhì............
nửa ngày mỏi mắt nhìn làng cát
trắng bông mía già
lấp lánh mắt ai
nửa ngày bóng thuỳ dương che mát
nứơc sông mềm lấp lánh tóc e
bến sông
nơi e nghịch cát
chị gánh nước dốc lau mòn
nụ hôn đầu trao nhau e ấp
mắt e cười thoáng cả ngàn sau
nước lên
nước về
e cũng thế đi về theo con nứoc
nước mắt tôi hoà theo từng cơn gió
nhỡ mãi
máu e hoà như màu chiều ráng đỏ
bông hoa tang cài ,trắng cả tóc e..............
bao lâu rồi,e nhỉ?xa quê bao lâu rồi mà trong kí ức tôi vẫn còn y nguyên thưở ấy.............
xa xăm.............
lạnh lùng............
như những cơn mưa nhẹ nhàng quất vào da thịt ko đau mà xé nát trái tim và tâm hồn một người như muốn trốn chạy tất cả................là tôi!?!
Đau đớn..............
vật vã.............
tôi mất e một đem mưa lạnh giá..............
bàn tay e nhỏ bé nắm chặt lấy tay tôi
nước mắt tuôn rơi,tôi nói với e câu xin lỗi................xin lỗi....................
sory.....................baby..................... ...!
ngàn lời xin lỗi e....................
nếu ngày đó,tôi ko nói những câu những hành động đó,có lẽ tôi sẽ ko ray rứt khi e ra đi..............
mưa...............
đem hôm đó cũng mưa..........nhẹ nhẹ...........................rơi thấm ướt vạt áo và xé nát tâm hồn tôi..............
tôi luôn mong ước,luôn cầu nguyện dù cho với tôi,thánh thần đã mất tích đã làm ngơ đã bỏ rơi tôi từ lâu nhưng.............vẫn nguyện cầu hằng đêm cho e về bên tôi trong mỗi giấc ngủ................e ..............lại cười..............lại như xưa..............làm tôi tức giận ...................và e lại nắm chặt tay tôi....................
e đẹp quá............
có phải tại cái mũi dọc dừa cao cao,đôimắt màu nâu,làn da trắng như tuyết ấy,mái tóc cũng nâu xoăn xoăn mà nhiều làn tôi tự hỏi e có phải con lai hay ko mà sao e giống thiên thần trong kinh cựu ước của thiên chúa giáo tới vậy?
có phải tại e đẹp như thiên thần ngay trong cả phút cuối ấy mà tôi đã ko thể nào quên e,ôm e trong vòng tay..............cảm nhận e lạnh dần,sự sống chối bỏ e dần đần...............thoát qua đôi môi kia là hơi thở của thượng đế...................phải ko e?
e xa tôi lâu rồi...............mà..................hằng đem tôi vẫn nhớ...................nhớ như in ngày ấy e ra đi.........................
và
những khi thắp cho e nén nhang............tôi luôn tự cười với bản thân:”ngày ấy e bé tí ,chưa bao giờ ta phải cúi người vậy mà sao bây giờ e xa quá thế?đến nỗi ta phải nhón gón kiễng chân mới chạm tới được một góc linh hồn e?”
hôm nay...................
trời lại mưa.........
cơn mưa bất chợt của miền trung nắng gió............................chợt đến ....................rồi..................chợt đi..............như e năm nào đến làm đau trái tim tôi rồi ra đi cũng để lại niềm đau không kém.....................
chợt buồn...................
và.................
cười với chính mình..............
bật hát khe khẽ bài hát phố xa rồi chợt nắm chặy bàn tay như muốn giữ lại hạt mưa đừng tan ,đừng vuột qua lòng bàn tay rồi biến mất vào lòng đất như e.................................
giá như................
e lại theo cơn mưa.........................và về đâu đây..................................
miền trung của tôi ơi
những tháp chàm những làng chài sóng vỗ
cửa biển rừng cột buồm
ngôi nhà nắng dưới hàng vông đỏ
mẹ buổi đầu gió thu se
dắt tôi đi học con đường cát min
miền trung
sông xanh dài như câu hát mái nhì............
nửa ngày mỏi mắt nhìn làng cát
trắng bông mía già
lấp lánh mắt ai
nửa ngày bóng thuỳ dương che mát
nứơc sông mềm lấp lánh tóc e
bến sông
nơi e nghịch cát
chị gánh nước dốc lau mòn
nụ hôn đầu trao nhau e ấp
mắt e cười thoáng cả ngàn sau
nước lên
nước về
e cũng thế đi về theo con nứoc
nước mắt tôi hoà theo từng cơn gió
nhỡ mãi
máu e hoà như màu chiều ráng đỏ
bông hoa tang cài ,trắng cả tóc e..............
bao lâu rồi,e nhỉ?xa quê bao lâu rồi mà trong kí ức tôi vẫn còn y nguyên thưở ấy.............
xa xăm.............
lạnh lùng............
như những cơn mưa nhẹ nhàng quất vào da thịt ko đau mà xé nát trái tim và tâm hồn một người như muốn trốn chạy tất cả................là tôi!?!
Đau đớn..............
vật vã.............
tôi mất e một đem mưa lạnh giá..............
bàn tay e nhỏ bé nắm chặt lấy tay tôi
nước mắt tuôn rơi,tôi nói với e câu xin lỗi................xin lỗi....................
sory.....................baby..................... ...!
ngàn lời xin lỗi e....................
nếu ngày đó,tôi ko nói những câu những hành động đó,có lẽ tôi sẽ ko ray rứt khi e ra đi..............
mưa...............
đem hôm đó cũng mưa..........nhẹ nhẹ...........................rơi thấm ướt vạt áo và xé nát tâm hồn tôi..............
tôi luôn mong ước,luôn cầu nguyện dù cho với tôi,thánh thần đã mất tích đã làm ngơ đã bỏ rơi tôi từ lâu nhưng.............vẫn nguyện cầu hằng đêm cho e về bên tôi trong mỗi giấc ngủ................e ..............lại cười..............lại như xưa..............làm tôi tức giận ...................và e lại nắm chặt tay tôi....................
e đẹp quá............
có phải tại cái mũi dọc dừa cao cao,đôimắt màu nâu,làn da trắng như tuyết ấy,mái tóc cũng nâu xoăn xoăn mà nhiều làn tôi tự hỏi e có phải con lai hay ko mà sao e giống thiên thần trong kinh cựu ước của thiên chúa giáo tới vậy?
có phải tại e đẹp như thiên thần ngay trong cả phút cuối ấy mà tôi đã ko thể nào quên e,ôm e trong vòng tay..............cảm nhận e lạnh dần,sự sống chối bỏ e dần đần...............thoát qua đôi môi kia là hơi thở của thượng đế...................phải ko e?
e xa tôi lâu rồi...............mà..................hằng đem tôi vẫn nhớ...................nhớ như in ngày ấy e ra đi.........................
và
những khi thắp cho e nén nhang............tôi luôn tự cười với bản thân:”ngày ấy e bé tí ,chưa bao giờ ta phải cúi người vậy mà sao bây giờ e xa quá thế?đến nỗi ta phải nhón gón kiễng chân mới chạm tới được một góc linh hồn e?”
hôm nay...................
trời lại mưa.........
cơn mưa bất chợt của miền trung nắng gió............................chợt đến ....................rồi..................chợt đi..............như e năm nào đến làm đau trái tim tôi rồi ra đi cũng để lại niềm đau không kém.....................
chợt buồn...................
và.................
cười với chính mình..............
bật hát khe khẽ bài hát phố xa rồi chợt nắm chặy bàn tay như muốn giữ lại hạt mưa đừng tan ,đừng vuột qua lòng bàn tay rồi biến mất vào lòng đất như e.................................
giá như................
e lại theo cơn mưa.........................và về đâu đây..................................