BI[FONT="]ẾT ĐÂU NGUỒN CỘI[/FONT]
[FONT="](Truyện huyền thoại dã sử)[/FONT]
[FONT="]Trong cơn đại hồng thủy, nước dâng, sấm rền, bão dữ, mưa quét như thác đổ và hình như trời đất muốn hủy diệt toàn bộ những gì còn sót lại trên mặt đất.[/FONT]
[FONT="]Trong bối cảnh đó, vị Tù trưởng của bộ tộc Lạc Việt vẫn khôn ngoan, mưu trí, dũng cảm đưa toàn bộ thần dân của mình về vùng núi Tản Viên. Cuộc hành trình về đây hết sức gian nan, mất mát. Nếu không có sự chỉ huy thông minh và quyết đoán của ngài thì có thể bộ tộc Lạc Việt cũng bị hủy diệt như các bộ tộc khác khi đại hồng thủy hoành hành.[/FONT]
[FONT="]_ Hỡi thần dân của ta, mấy ngày hôm nay ta đã đi khảo sát các vách núi ở đây, có nhiều tảng đá vững chắc có thể đào hang ở được, ta lệnh cho tất cả các thần dân theo dấu chỉ của ta đã đánh dấu để đào hang trú ngụ.[/FONT]
[FONT="]_ Chúng thần xin tuân lệnh.[/FONT]
[FONT="]Thần dân Lạc Việt tuân phục tuyện đối và đặt trọn niềm tin yêu vào vị thủ lĩnh tài ba của mình, đáp lại, ngài cũng thương yêu con dân của mình như chính ruột thịt xương máu của ngài. Trong cơn hồng thủy ngài cũng cứu vớt, cưu mang những người dân của bộ tộc khác còn sống sót, trôi dạt mà ngài gặp được. chính những người này đã quá cảm kích, tri ân, nể phục và hết lòng với ngài làm cho bộ tộc như được tiếp thêm sức mạnh. Ân nghĩa là thế. [/FONT]
[FONT="]Theo dấu chỉ của ngài, một thời gian ngắn sau đã hình thành nên những hang hốc có thể trú ngụ được, trong thời gian đó, ngài đã đi hướng dẫn từng ly từng tý cho thần dân của mình, hang trú ngụ của ngài cũng giống như của thần dân, không hơn không kém.[/FONT]
[FONT="]Ngài không tài nào chợp mắt được khi thần dân của ngài còn rét run. Đã thế, loài rồng biển sinh sôi, phát triển và săn bất kỳ thứ gì cử động mà nó gặp. Hình như trong tự nhiên, sự hủy diệt của loài này lại là sự phát triển cho các loài khác. Chúng thừa mứa thức ăn, con nào củng béo núc và sinh sản vô tội vạ.[/FONT]
[FONT="]Lửa! Đã một thời gian dài thần dân của ngài không nhóm được lửa để nướng thức ăn và sưởi ấm. nay đã có hang trú ngụ thì vấn đề này lại quá nan giải. làm sao bây giờ khi trên mặt đất chỉ còn lại bùn nhão và nước. tất cả thảm thực vật đã bị cơn đại hồng thủy cuốn trôi. Ngài lại mất ngủ nhiều đêm. Hôm sau, ngài triệu tập thần dân của mình rất sớm.[/FONT]
[FONT="]_ Hỡi thần dân của ta, chúng ta đã có những hang đá để trú ngụ an toàn, còn một việc nữa là tìm cách đốt lửa lên để xua đi tà ma và sưởi ấm. Nhưng bằng cách nào đây khi trên mặt đất không còn gì để nhóm lửa. Lũ rồng biển cứ bao vây chúng ta để chực chờ ăn thịt chúng ta khi chúng ta đuối sức. ta đã nghĩ ra cách để tạo ra lửa. Các ngươi hãy săn cho ta một con rồng biển thật béo và đem về đây cho ta vài tảng đá nhỏ, ta sẽ chỉ cho các ngươi cách tạo lửa.[/FONT]
[FONT="]_ Chúng thần xin tuân lệnh. [/FONT]
[FONT="]Tiếng reo hò vang lên cùng với những mũi giáo. Một lát sau, một chú rồng biển béo núc được kéo về với vài tảng đá.[/FONT]
[FONT="]_ Rất tốt, các ngươi hãy lột da nó ra, tách riêng mỡ. Đem da của nó mài lên tảng đá, sức nóng của đá làm cho da nó khô dần và tơi ra, dùng đá lửa đánh lửa đẻ nhóm đống da khô và tơi mịn đó ra để lấy lửa. và dùng chính mỡ của nó để giữ ngọn lửa.[/FONT]
[FONT="]Tiếng reo hò lại vang lên, một lúc sau đã có khói bay lên từ đống da tơi mịn và một lúc sau nữa ngọn lửa đã bùng lên khi cho mỡ vào. Hang đá đã sáng và ấm, mùi thịt nướng đã thơm phức cùng với tiếng cười rộn rã, mặc cho ngòai hang là mưa to bão dữ.[/FONT]
[FONT="]Tất cả hang đá của người Lạc Việt bây giờ đã rực lửa, xua đi đêm tối và hơi ấm mang lại sức mạnh cho bộ tộc. Họ nhảy múa reo hò và trong lòng rất tự hào vì có được vị thủ lĩnh tài ba. Lại có một số người của bộ tộc khác trôi dạt đến, kiệt sức lại được dân Lạc Việt cứu giúp. Lữa đã làm cho họ sống lại, họ tri ân và xin gia nhập bộ tộc. Dân Lạc Việt là những người có tấm lòng như thế, mặt dù đang khó khăn nhưng vẫn sẵn lòng cứu giúp. Dân đang vui nhưng ngài lại một mình suy tư trong hang đá bên ngọn lửa…[/FONT]
[FONT="]Bỗng một hôm, trên bầu trời xuất hiện những vật thể bay kỳ lạ, những vật thể đó to lớn, hình tròn hơi dẹt, chúng cứ bay lượn lờ và nhấp nháy sáng quanh vùng núi Tản Viên. Chúng bay rất thấp và có những động thái kì lại, vị Tù trưởng ngạc nhiên sửng sốt và ra lệnh cho toàn bộ thần dân chuẩn bị giáo mác để nghênh chiến. đây là loài gì đây? Chim đại bàng hả?_ Không phải. Thần thánh hả?_ Cũng không. Giặc trời tìm đến để hủy diệt những mầm sống còn sót lại trên mặt đất? Đầu óc của vị Tù trưởng cứ quay cuồng chưa hiểu ra điều gì. Trong khi đó những vật thể bay cứ lượn lờ nhấp nháy sáng quanh vùng bộ tộc của mình lưu trú. Dân chúng rất hoang mang, nhưng ngài vẫn bình tĩnh quan sát những vật thể bay đồng thời ra lệnh cho toàn bộ thần dân phải sẵn sàng để chờ lệnh ngài.[/FONT]
[FONT="]Một vật thể lạ đáp xuống đối diện với dân Lạc Việt đã sẵn sàng chiến đấu với giáo mác trong tay. Nó vẫn nhấp nháy sáng như thách thức, nhưng dân Lạc Việt vẫn kiên cường sẵn sàng chống lại giặc trời nếu nó ra tay, họ rất vững tin vì thủ lĩnh của họ là một người tài ba và quá thông minh đủ sức đưa ra kế sách để đối phó.[/FONT]
[FONT="]Nhưng không! Từ Vật thể lạ có một cánh cửa mở ra, một người thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần xuất hiện, theo sau nàng là một đòan tùy tùng hiền lành. Nàng bước xuống và đi nhẹ nhàng đến trước đám thần dân Lạc Việt đang sẵn sàng nghênh chiến.[/FONT]
[FONT="]_ Xin phép cho tôi gặp Vị thủ lĩnh của bộ tộc.[/FONT]
[FONT="]_ Ta đây. Nàng là ai và từ đâu đến?[/FONT]
[FONT="]_ Thiếp tên là Âu, thiếp từ trên trời xuống đây để xin diện kiến chàng.[/FONT]
[FONT="]_ Nàng đến đây gặp ta có điều gì? Cứ nói thẳng, ta không có thời gian.[/FONT]
[FONT="]_ Thiếp từ trời bay xuống đây và đã bay khắp thế gian này trong cơn đại hồng thủy, thiếp đã quan sát kỹ không nơi nào có ánh sáng của ngọn lửa trong bối cảnh này, nhưng ở đây có ánh sáng lóe lên, thiếp nghĩ rằng chỉ có những người tài ba xuất chúng mới tạo ra được lửa. Cho nên vì thế mà thiếp đáp xuống đây để xin ngỏ lời được chàng cho phép thiếp được cầu hôn.[/FONT]
[FONT="]Quan sát và suy nghĩ trong giây lát. Vị Tù trưởng nói:[/FONT]
[FONT="]_ Ta đang bận lo cho thần dân của ta trong lúc khốn khó, ta chưa bao giờ nghĩ chuyện riêng tư. Nàng có thể bay đi và cầu hôn với người khác.[/FONT]
[FONT="]Thiếu nữ quỳ xuống bái lạy.[/FONT]
[FONT="]_ Thiếp đã bay khắp thế gian này rồi, không có ai tài ba và dũng cảm như chàng, thiếp xin hứa là nếu được chàng chấp nhận lời cầu hôn thiếp sẽ xin phụ với chàng một tay cùng đưa thần dân của mình đến đúng nghĩa là dân tộc Lạc Việt. Mong chàng suy nghĩ thấu tình.[/FONT]
[FONT="]Người thiếu nữ vẫn quỳ.[/FONT]
[FONT="]_ Thôi được, nàng hãy nói đi, nàng giúp ta bằng cách gì?[/FONT]
[FONT="]_ Thiếp sẽ giúp chàng bằng cách dạy cho dân những điều mà những người trên trời mới biết. Đồng thời sinh cho chàng một trăm trứng và sẽ nở một trăm người con. Và con của chúng ta sẽ là những người rất giỏi đi khắp thế gian này giúp đời sau cơn đại hồng thủy.[/FONT]
[FONT="]_ Nàng đùa với ta? Không có chuyện sinh trăm trứng nở trăm con được.[/FONT]
[FONT="]_Vâng, chàng nói đúng, nếu một người bình thường trên thế gian thì không thể sinh trăm trứng được. Nhưng thiếp là người trời, thiếp có cổ máy huyền diệu sẽ giúp thiếp sinh trăm trứng và nuôi trứng để nở trăm con. Con của chúng ta sẽ mang dòng máu anh hùng, thông minh của chàng và sự khôn ngoan hiểu biết của thiếp thì rỏ ràng chúng sau này sẽ làm nên nghiệp lớn trên thế gian.[/FONT]
[FONT="]_Cổ máy huyền diệu ấy ở đâu?[/FONT]
[FONT="]Thiếu nữ đứng dậy và chỉ vào vật thể bay tròn dẹt đang nhấp nháy sáng mà nàng vừa bước ra.[/FONT]
[FONT="]_ Đó là cổ máy huyền diệu sẽ giúp thiếp làm mọi chuyện mà thiếp đã hứa với chàng.[/FONT]
[FONT="]_ Vậy mà ta cứ tưởng đấy là chim trời.[/FONT]
[FONT="]_ Không, nói như thế nào cho chàng hiểu nhỉ? À, đó là một chiếc chuyên cơ đã đưa thiếp đi từ ngôi sao này đến ngôi sao khác trên trời. Ở trong nó có nhiều máy móc đặc biệt mà người trần gian như chàng chưa thể hiểu được. Thiếp nhận lệnh từ trời là xuống trần gian tìm một người tài ba để kết hôn và sinh trăm trứng. Nay gặp được chàng ở đây có lẽ là ý trời.[/FONT]
[FONT="]_ Ha..ha…ha hay lắm. lệnh cho tất cả thần dân buông giáo mác. Hôm nay ta đã gặp người trời đến giúp. Nàng tên là Âu và đến giúp ta trên cái mà nàng gọi là chuyên cơ! Thế thì ta đặt tên cho nàng là Âu Cơ được không?[/FONT]
[FONT="]_Xin đa tạ. Và chàng cũng cho phép thiếp đặt tên cho chàng được không?[/FONT]
[FONT="]_ Nàng nói đi.[/FONT]
[FONT="]_ Thiếp biết rất rõ đây là bộ tộc Lạc Việt vì thiếp là người trời. Chàng đã chế ngự được loài rồng biển đang hoành hành để biến nó thành lửa và thức ăn, áo mặc cho thần dân, chàng xứng đáng là vua của thế gian. Vậy thiếp xin mạng phép đặt tên cho chàng là Lạc Long Quân.[/FONT]
[FONT="]_ Lạc Long Quân? Tên ta là Lạc Long Quân? Ha..ha..ha.. hay lắm. Lệnh cho thần dân chuẩn bị tiệc rồng để đãi khách trên trời xuống giúp. Kể từ nay nàng và thuộc hạ của nàng là thần dân của bộ tôc Lạc Việt ta.[/FONT]
[FONT="]_ Xin đa tạ và xin phép chàng cho thiếp được nộp sính lễ cầu hôn.[/FONT]
[FONT="]_ Được ta chấp nhận.[/FONT]
[FONT="]Nàng vẫy tay lệnh cho đám tùy tùng quay về vật thể lạ và đem dâng những thực phẩm và đồ dùng lạ mắt. Dân chúng Lạc Việt reo hò cùng với thuộc hạ của nàng Âu Cơ, tiệc được bày ra và vị Tù trưởng dõng dạc tuyên bố:[/FONT]
[FONT="]_ Hôm nay là ngày hợp hôn của ta với nàng Âu Cơ. Lệnh cho tất cả các thần dân vui chơi thỏa thích.[/FONT]
[FONT="]Từ vật thể lạ bỗng phát ra những âm thanh rộn ràng vui tươi, ánh sáng nhấp nháy suốt đêm đủ màu. Trong bộ sính lễ có một vật hình cây gậy mà nàng Âu Cơ dâng cho Lạc Long Quân.[/FONT]
[FONT="]_ Đây là vật gì ta không hiểu?[/FONT]
[FONT="]_ Thiếp nói sao cho chàng hiểu nhỉ? À, nếu nói là cung nỏ sẽ giết được thú dữ từ xa thì cây gậy này có thể gọi là nỏ thần, có thể giết hàng loạt thú dữ nếu bị tấn công.[/FONT]
[FONT="]_ Ta không biết cách sử dụng, nàng hãy làm cho ta xem.[/FONT]
[FONT="]_ Xin chàng hãy quan sát thiếp sử dụng.[/FONT]
[FONT="]Ngoài hang đá, bọn rồng biển cứ lượn lờ chờ sơ hở của dân Lạc Việt để ăn thịt, Nàng Âu Cơ đưa cây gậy lên chỉ về phía con rồng biển lớn nhất, một tiếng nổ vang lên và con rồng lăn quay . Bầy rồng túm tụm khựng lại. Một loạt tiếng nổ từ cây gậy, hàng chục con rồng lăn ra đất chết.[/FONT]
[FONT="]_ Thôi, thôi ngưng lại, ta không nhận nỏ thần. Ta sống trong trần gian là mong được thuận ý trời chứ không muốn giết chốc sinh linh tràn lan dù đó là kẻ thù.[/FONT]
[FONT="]_ Nhưng đây là sính lễ, mong chàng nhận và biết đâu sau này sẽ dùng vào việc hữu ích.[/FONT]
[FONT="]Ngài suy nghĩ một lúc rồi lệnh cho một thần dân Lạc Việt đem nỏ thần giấu kỹ trong hang đá.[/FONT]
[FONT="]Cuộc vui lại tiếp tục, Âu Cơ đưa Lạc Long Quân bước vào vật thể lạ. Ở trong này toàn là những thứ trên trời mà Lạc Long Quân chưa từng biết. Đêm hợp hôn diễn ra trong vật thể lạ. Ngoài kia bão dữ và mưa như thác đỗ vẫn hoành hành.[/FONT]
[FONT="]Một thời gian sau bà Âu Cơ thông báo với chồng[/FONT]
[FONT="]_ Thiếp đã sinh cho chàng một trăm trứng và đang được ấp nuôi trong chuyên cơ của thiếp. Chàng có thể ghé mắt vào thăm.[/FONT]
[FONT="]Lạc Long Quân mừng rỡ theo bà Âu Cơ bước vào một căn phòng kỳ lạ. Bức tường của căn phòng bổng sáng lên cho phép thấy được bên kia bức tường là một trăm quả trứng đang được nuôi trong một dịch thể nào đó. Lạc Long Quân sung sướng đến lặng người, bức tường mờ dần rồi tối hẳn. Bà Âu Cơ nắm tay Lạc Long Quân bước ra khỏi phòng.[/FONT]
[FONT="]_ Con của chúng ta sẽ được ấp nở và nuôi nấng trong chuyên cơ này, cho đến khi nào chúng khôn lớn nó sẽ cùng ra ngoài tự nhiên sống cùng chàng và thiếp. Nó sẽ tiếp xúc và hòa vào cuộc sống của người dân bộ tộc mình. Thời gian còn lại thiếp dành để dạy người dân những điều mà họ chưa biết.[/FONT]
[FONT="]_ Ta muôn vạn lần cảm ơn nàng.[/FONT]
[FONT="]_ Không, đó là trách nhiệm của thiếp phải làm với người dân bộ tộc.[/FONT]
[FONT="]Bà Âu Cơ dạy cho người dân những điều về nhân nghĩa, dạy cách làm nông lịch theo con nước của tuần trăng. Vì khi biết làm lịch thì mới gieo cấy theo vụ mùa được. Dạy cách lấy quặng đồng, tinh luyện để đúc trống và trống đồng là hiệu lệnh của bộ tộc. [/FONT]
[FONT="]Bảo dữ đã ngưng, trời quang đãng bà dạy cho dân cách trồng lúa nước trên những quả núi đất, bà dạy cách làm ruộng bậc thang, nước rút xuống đếu đâu thì làm bậc thang xuống đến đó, để có nguồn lương thực phong phú, bà dạy cách thuần hóa vật nuôi.[/FONT]
[FONT="]Toàn thể dân bộ lạc đều gọi bà là Mẹ Âu Cơ. Vì chính mẹ là người đã khai sinh, khai hóa cho bộ tộc. Những điều mẹ dạy được khắc ghi trên những tảng đá.[/FONT]
[FONT="]Thấm thoát mà đa thu qua xuân tới, một trăm đứa trẻ đã cất tiếng khóc chào đời trong chuyên cơ, bộ tộc mừng rỡ, chuyên cơ nhấp nháy sáng, khúc nghê thường từ chuyên cơ vang lên. Trời đất như giao hòa thuận lợi, trăng tròn biển lặng. Và bộ tộc lại mở tiệc ăn mừng. [/FONT]
[FONT="]Những cây nỏ thần của thuộc hạ Mẹ Âu Cơ lại vang lên tiếng nổ để báo hiệu tin vui với trời đất. từng tràng, từng tràng một trăm tiếng nổ để biểu thị sự ra đời của một trăm đứa bé.[/FONT]
[FONT="]Thế mà đã mấy độ xuân qua thu về, những đứa trẻ khôn lớn bước ra khỏi chuyên cơ, Lạc Long Quân và dân bộ tộc rất vui mừng vì tất cả trẻ trai gái đều đẹp tuyện trần, bé trai thì giống bố như đúc, còn bé gái thì giống mẹ Âu Cơ như tạc, chúng nhanh chóng hòa vào dân bộ tộc và nhận được sự trân trọng mến yêu.[/FONT]
[FONT="]Ngày càng lộ rõ sự thông minh và năng động của lớp trẻ, chúng cũng ăn mặc áo da rồng như người dân bộ tộc. Mẹ Âu Cơ và bố Lạc Long Quân vui cười mãn nguyện.[/FONT]
[FONT="]Bỗng một hôm ngồi suy tư bà nói với chồng[/FONT]
[FONT="]_ Duyên số của chàng và thiếp sắp hết rồi. thiếp là tiên phải quay về trời, mong chàng ở lại xây dựng nghiệp lớn cùng với các con.[/FONT]
[FONT="]_ Nàng nói sao? Nàng định bỏ ta mà đi?[/FONT]
[FONT="]_ Xin chàng bình tĩnh, thiếp thật sự cũng muốn ở lại đây với chàng, nhưng thiếp theo mệnh trời và thời gian sắp hết. Bấy lâu nay thiếp rất đau khổ vì chuyện phải trở về trời, biết rằng nói ra sẽ làm đau lòng chàng nhưng duyên số là vậy, thiếp không thể cãi lại mệnh trời[/FONT]
[FONT="]Mẹ Âu Cơ lại khóc vì biết rằng thời gian còn lại ở trần gian không lâu nữa, nhưng dòng máu của mẹ đã chảy nơi đây, mẹ khó có thể bỏ con dứt ruột ra đi. Bố Lạc Long Quân cũng xúc động hỏi vợ mình.[/FONT]
[FONT="]_ Có cách nào khác để nàng ở lại cùng với ta và các con hay không?[/FONT]
[FONT="]_ Thiếp đã suy nghĩ kỹ không còn cách nào khác. Vì khi rời khỏi thiên đình thì thiếp nhận nhiệm vụ phải xuống trần gian tìm một người thông minh nhất để sinh cho họ một trăm trứng, nở một trăm con, dạy cho dân những điều mà họ chưa biết. Khi xong nhiệm vụ, thiếp buộc phải trở về để báo với thiên đình. Nhưng không ngờ, có một điều không ngờ là tình cảm yêu thương phát sinh giữa tiên-tục. Chính điều đó làm cho thiếp đau khổ khi trở về. Chàng có hiểu cho thiếp hay không?[/FONT]
[FONT="]Mẹ Âu Cơ lại khóc, bố ôm chấm lấy mẹ nước mắt rưng rưng.[/FONT]
[FONT="]_ Bây giờ ta đã hiểu, chúng ta không thể cãi lại mệnh trời, ta chỉ trách trời không hiểu được tình cảm của vợ chồng chúng ta. Trời ơi là trời. [/FONT]
[FONT="]_ Cuối đông năm này, thiếp sẽ về trời, mong chàng cùng các con ở lại lo cho nghiệp lớn. Bây giờ công việc mà chàng phải làm ngay là chọn năm mươi đứa con mang về biển để lập nghiệp lớn. Vì sau cơn đại hồng thủy thì biển rút và để lại một vùng đồng bằng trù phú. Ở đây chàng và các con sẽ lập nên một vương quốc. Chắc chắn sẽ có sự xâm lăng của các bộ tộc khác để tranh giành đất đai, nhưng không sao cả vì con cái chúng ta thông minh đủ sức thắng được quân xâm lược. Chàng nhớ lấy nỏ thần mà thiếp trao để dùng vào việc hữu ích. [/FONT]
[FONT="]_Nàng cứ yên tâm vế trời, ta lấy nhân nghĩa để xử thế, không dùng vũ lực để uy hiếp ai, ta thu phục người bằng tấm lòng nhân ái.[/FONT]
[FONT="]_ Thiếp đã hiểu ý chàng! Ngày mai chàng hãy đem năm mươi con xuôi biển chờ đại hồng thủy rút đi lập nên vương quốc. Còn năm mươi con để ở lại đây cho thiếp, thiếp sẽ dạy cho chúng nó biết cách sống trên non cao. Và cũng có thể thiếp xin chàng cho thiếp mang một số con về trời.[/FONT]
[FONT="]_ Như thế thì anh em chúng nó, con cháu sau này làm sao gặp nhau?[/FONT]
[FONT="]_ Chàng cứ yên tâm vì sau này núi sông và đồng bằng liền một dãi. Con cháu chúng ta sau này tự nó biết và hiểu để đoàn kết với nhau, vì trong nó có dòng máu tiên-tục hòa lại. Chúng rất thông mình và luôn nghĩ đến chuyện giúp ích cho đời.[/FONT]
[FONT="]_ Còn những đứa mà nàng mang về trời?[/FONT]
[FONT="]_ Khoảng hơn bốn ngàn năm nữa, anh em chúng nó sẽ gặp nhau.[/FONT]
[FONT="]_ Trời![/FONT]
[FONT="]_ Thời gian trái đất một năm chỉ bằng một chốc ở trên trời[/FONT]
[FONT="]_ Ta đã hiểu và hôm nay vợ chồng ta chia tay. Không biết đến khi nào mới gặp lại.[/FONT]
[FONT="]_ Tất cả đều do mệnh trời.[/FONT]
[FONT="]Hôm sau, năm mươi con cùng một số dân bộ tộc đi xuống biển, ở đó toàn là những ốc đảo xác xơ trong cơn hồng thủy. Nhưng Lạc Long Quân và các con vẫn vững tin biển sẽ rút đi để lại một vùng đất trù phú. Nơi đó sẽ xây dựng nên vương quốc, nghiệp lớn sau này.[/FONT]
[FONT="]Một buổi chiều mùa đông, Lạc Long Quân ngồi buồn bã trên hoang đảo xác xơ, hướng ánh mắt về vùng núi Tản Viên, nơi người vợ và năm mươi con cùng một số dân bộ tộc không biết đang làm gì ở đấy. Mệnh trời! Chàng lại nuốt nước mắt vào lòng để che giấu các con. Bỗng trên không trung xuất hiện vật thể lạ, bay lượn vòng và nhấp nháy sáng. Lạc Long Quân chợt hiểu! Vật thể bay thấp dần và dừng trước Lạc Long Quân. Một cánh cửa mở ra, một bàn tay vẫy vẫy, một bàn tay còn lại che mặt… Cánh cửa từ từ khép lại và vật thể bay vút về trời.[/FONT]