Tôi gặp em trog 1 buổi chiều nắng, khi tôi tình cờ ghé ngang BV UB, nơi mà tôi chỉ từng nghe mà chưa từng dời gót đến. Hỏi thăm khoa nhi, đi 1 quãng = thang máy lên tầng 2, phòng 6 là tôi đã gặp đc. Hỏi thăm bé Vương nhưng em đã về quê chơi nên tôi quay sang em - bé Ty.
Thật buồn đến rơi nc mắt khi nhìn thấy em chỉ còn gầy giơ xương, môi em bị lở, có lẽ do truyền thuốc làm cơ thể bị nóng, lưỡi em nổi đầy cục trắng sưng lên khiến em k thể ăn uống & ngồi dậy được lâu. Tôi nhìn em, cánh tay gầy đặt lên trán để dằn lại cơn đau - em bị u não lan sang ung thư máu. Trán em nóng ran! Tôi khe khẽ đặt chiếc khăn ẩm mẹ em đưa cho lên trán, hạ tay em xuống để đường truyền được liên tục. Em đưa mắt sang tôi, chỉ nghe mà k thể nói. Gia cảnh em thật tội. Ba mẹ em là công nhân, còn 1 đứa em gái ở quê phải gửi cho ông bà ngoại nuôi. Nếu em k có BHYT, chắc có lẽ... Cái điều tôi k dám nghĩ tới
. Bàn tay em nhỏ nhắn quơ quơ trg không khí, như muốn nắm tay tôi. Tôi đưa tay mình ra, em chỉ nắm đc ngón tay nhưng thật chặt, như muốn níu giữ tôi... Em há miệng hớp hớp không khí làm tôi lạnh toát sống lưng. Tôi cố mỉm cười, vỗ về, vuốt ve nhè nhẹ vào lưng em, ru em ngủ mà ngăn dòng nc mắt đang chực tràn ra.
Ngồi trc mặt tôi là người mẹ trẻ, tôi gọi = chị. Chị bảo em đang thiếu máu, nhóm máu B. Tôi ngầm hiểu trg đầu rằng đây là nhóm máu hiếm, biết kiếm đâu để giành giật cuộc sống cho em??? Tôi vẫn cố hỏi, lục tung cả đám bạn bè, ng quen.. Rồi cũng có người cùng nhóm máu...
Tôi sung sướng báo tin, mẹ em cười nhiều hơn. Mẹ em phải dùng mật ong, thấm vào chiếc khăn mỏng để lau trên lưỡi em cho mau hết vết lở, đút cho em từng muỗng nc yến, thức đêm trông em. Đến bây giờ, em vẫn là người tôi gắn bó I phòng. Em chỉ mới 4t. Em được vào thuốc. Haizz, nay vào thuốc, mai chích thuốc, lấy tủy... Mỗi lần em bơm tủy là lại 1 lần phải giữ em nằm im suốt 6 tiếng nếu k muốn mất em. Rồi lấy tủy làm tủy đồ, rút máu để xét nghiệm... Những kim tiêm to như mũi khoan đâm xuyên qua xương để rút tủy, nghĩ đến thôi cũng đã rùng mình, vậy mà em phải chịu.
. Đau đớn biết bao. Nghe tiếng em la hét khi bs làm việc, tôi thấy nao nao. Bây giờ, em có vẻ khỏe hơn, ăn đc nhiều hơn
. Vẫn ngoan & nhỏ xinh. Vậy mà đã hơn 4 tháng kể từ ngày tôi biết em... Bùi Trung Tín. Những gì đã qua... Khi tôi k vào là em lại mong chờ dù tôi vẫn nhắn tin, liên lạc với ba mẹ em, có lần chỉ để nghe thấy tiếng em líu lo như con chim nhỏ. Em ơi, hãy cố lên. Chị sẽ luôn bên em. Tôi hiểu và hiểu, hiểu hết những gì các em đang phải chịu... Đời thật trớ trêu thay!!!
Ngồi trc mặt tôi là người mẹ trẻ, tôi gọi = chị. Chị bảo em đang thiếu máu, nhóm máu B. Tôi ngầm hiểu trg đầu rằng đây là nhóm máu hiếm, biết kiếm đâu để giành giật cuộc sống cho em??? Tôi vẫn cố hỏi, lục tung cả đám bạn bè, ng quen.. Rồi cũng có người cùng nhóm máu...