Sống đẹp

Lê Hoàng Thạch

Senior Member
Ngày nay, khi xã hội phát triển, con người dường như chỉ còn quan tâm đến việc phát minh, ứng dụng khoa học kỹ thuật, chế tạo máy móc, phục vụ sản xuất và đời sống... Đó thật sự là những việc làm cần thiết và cao đẹp. Nhưng ngoài những giá trị vật chất đang theo đuổi đó, giá trị tinh thần là thứ không bao giờ thay thế được, quyết định sự tồn vong của con người và xã hội.

Tại sao lại dùng từ "tồn vong"? Nghe có vẻ không được hợp lý lắm, nhưng thật sự là như vậy. Từ thuở sơ khai, chính sự gắn kết và giúp đỡ, yêu thương nhau của con người đã tạo ra cộng đồng. Cái ăn cái mặc dư thừa, xã hội lại bắt đầu phân chia giai cấp, rồi trải qua các thể chế chính trị khác nhau, các cuộc đấu tranh, giành độc lập tự do, quyền con người.....Nếu không có giá trị tinh thần_tự do, con người mãi chìm trong u mê, nô lệ, đoạ đày, kẻ mạnh giết người yếu, kẻ giàu giết người nghèo......

Tương tự như thế, nếu không có giá trị tinh thần_âm nhạc, vui chơi giải trí, .. con người không phát minh ra nhạc cụ, không có những điệu múa cổ đậm bản sắc dân tộc, ngày nay không có ti vi, mp3, máy vi tính....

Còn rất nhiều, rất nhiều giá trị tinh thần khác nữa làm nên đời sống con người. Một trong số đó, có một thứ không có khái niệm rõ ràng, không có phát minh nào đánh dấu sự phát triển, không lưu truyền bằng truyền miệng hay sách vở....đó là tình yêu thương con người, là phẩm chất, lương tâm của con người.

Ngày nay, song song với sự nhảy vọt của khoa học, cũng có những sự "nhảy vọt" đau đớn về nhân cách con người: Con đánh đập cha mẹ, học sinh cầm dao đâm bạn, lừa đảo, ganh đua, tị hiềm, hãm hại...... Con người bị dồn vào thế của một con thú bị dồn đến đường cùng, sẵn sàng lao vào mà cắn xé nhau vì lợi ích của bản thân, giữa dòng đời tất bật và vật chất xa hoa cám dỗ, bắt buộc,vì stress, vì áp lực công việc, học hành... Khoa học có thể giúp gì chăng? Máy móc có thể can thiệp chăng?...

Chính vì những điều đó, hôm nay mình muốn mở ra topic này, để chúng ta cùng nhau chia sẻ những niềm vui nỗi buồn trong cuộc sống, cách ứng xử, suy nghĩ, cách giải toả nỗi lòng, tìm lấy sự thanh thản và bình yên trong tâm hồn.

"Sống đẹp" là một chuyên mục trên báo Phụ Nữ mà mình rất thích, cũng như chuyên mục "trò chuyện đầu tuần" trên báo H2T. Hy vọng các bạn nhiệt tình theo dõi và đóng góp câu chuyện của bạn, hay bạn sưu tầm được.

Hy vọng mang đến cho bạn nhiều điều bổ ích.
 
Mình xin được mở đầu bằng một câu chuyện mà mình được một người bạn gửi tặng.

C[FONT=&quot]ốc sô cô la nóng[/FONT]​
[FONT=&quot] [/FONT]
[FONT=&quot] Một nhóm sinh viên tốt nghiệp, có công việc tốt, thảo luận về cuộc sống trong một buổi họp mặt của lớp. Họ quyết định đến thăm một người thầy cũ, một giáo sư lớn tuổi, đã nghỉ hưu, người mà học luôn tin tưởng. Tại nhà vị giáo sư, cuộc trò chuyện dần trở thành những than vãn về những áp lực trong công việc, cuộc sống và những mối quan hệ.[/FONT]
[FONT=&quot] [/FONT]
[FONT=&quot] Để đãi khách, vị giáo sư vào bếp mang ra một bình sô cô la nóng và mộ khay những chiếc cốc.Chúng làm bắng sành, thuỷ tinh, pha lê, một số trông rất thô kệch, một số trông sang trọng, một số khác lại thật tầm thường và rẻ tiền. Ông mời khác và để họ tự rót cho mình một ly sô cô la. Khi tất cả đã có ly sô cô la trên tay, vị giáo sư bắt đầu chia sẻ suy nghĩ của mình.

[/FONT]
[FONT=&quot]_ Các bạn có để ý rằng, tất cả những chiếc cốc đắt tiền đã được sử dụng, chỉ còn lại những chiếc thô kệch và rẻ tiền.
Điều đó là bình thường, các bạn luôn chọn phần tốt nhất cho mình, tuy nhiên đó chính là nguồn gốc của những rắc rối và stress. [/FONT]
[FONT=&quot] Chiếc cốc các bạn sử dụng không làm cho sô cô la ngon hơn. Chúng chỉ đắt tiền hơn thôi, và có khi còn làm mất đi hương vị của thức uống. Thứ bạn cần là sô cô la, bạn không cần chiếc cốc, nhưng chính bạn lại chủ động chọn cho mình chiếc cốc tốt nhất. Rồi sau đó, bạn lại liếc nhìn sang chiếc cốc của người khác.[/FONT]
[FONT=&quot]
Nào các bạn, hãy nhận thức điều này: Cuộc sống chính là sô cô la nóng, sự nghiệp, tiền bạc, địa vị xã hội chính là những chiếc cốc. Chúng chỉ là công cụ để chứa đựng cuộc sống. Chiếc cốc mà bạn đang có không tạo ra, cũng không thay đổi được chất lượng cuộc sống của bạn. [/FONT]
[FONT=&quot] Đôi khi, vì mãi tập trung vào chiếc cốc, chúng ta đã quên thưởng thức món sô cô la mà Thượng đế đã ban cho chúng ta. Hãy luôn nhớ rằng, Thượng đế tạo ra sô cô la, Ngài không chọn chiếc cốc. Hãy nhớ rằng người hạnh phúc nhất không phải là người có tất cả. Họ chỉ làm tốt nhất những thứ họ có. [/FONT]
[FONT=&quot]Sống giản dị…[/FONT]

[FONT=&quot]Yêu chân thành….[/FONT]

[FONT=&quot]Quan tâm sâu sắc…[/FONT]

[FONT=&quot]Nói năng tế nhị…[/FONT]​
[FONT=&quot] [/FONT]
[FONT=&quot]:rose:Hãy thưởng thức sô cô la nóng. [/FONT]​
 
"To^i muo^n' lam\ 1 ca^y kim be' nho?...Va\ van. va^t. la\ nhu*ng~ đa' nam cha^m"...hehe,thật không ngờ Đ lại là người lãng mạn vậy
 
Câu chuyện về những ngón tay

Một người đàn ông nọ đang chuẩn bị bước ra gara để ngắm chiếc xe hơi mới cáu cạnh của mình. Ông sửng sốt khi nhìn thấy đứa con trai 3 tuổi của mình đang cầm búa đập lên thành xe tạo thành những chỗ lõm một cách thích thú.

Ông vội vàng chạy đến, đạp đứa bé văng ra rồi dùng chính cái búa ấy đập nát nhũng ngón tay của đứa bé để trừng phạt nó. Khi người cha nguôi cơn giận, ông vội vàng đưa con trai của mình tới bệnh viện. Và mặc dầu bác sỹ đã hết sức cố gắng để chữa trị những cái xương đã dập nát, cuối cùng họ buộc phải cắt đi những ngón tay nhỏ bé đáng thương đó khỏi bàn tay của cậu bé.

Khi đứa bé tỉnh dậy sau ca phẫu thuật, nhìn thấy những vết thương trên mình, nó ngây thơ nói:

- Ba ơi, cho con xin lỗi vì chiếc xe. Đoạn nó hỏi - nhưng chừng nào thì những ngón tay của con sẽ mọc lại?

Người cha trở về nhà và trọn đời sống trong ân hận...

"Hãy nghĩ đến câu chuyện này mỗi khi bạn nhìn thấy ai đó làm đổ ly sữa trên bàn ăn hay là nghe tiếng em bé khóc. Hãy suy nghĩ trước khi bạn đánh mất sự bình tĩnh với những người thân thương. Xe hư có thể sửa lại được nhưng những lóng xương bị gãy và những cảm xúc bị tổn thương thì thường không thể nào hàn gắn lại được. Chúng ta thường không nhận ra sự khác biệt giữa một con người và thành tích của người đó. Mọi người đều phạm sai lầm. Chúng ta được phép phạm sai lầm nhưng những hành động chúng ta thực hiện trong cơn nóng giận sẽ ám ảnh chúng ta suốt đời.
Hãy chậm nóng giận và cân nhắc. Hãy suy nghĩ trước khi hành động. Hãy kiên nhẫn, thông cảm và yêu thương."
 
Đọc câu chuyện đó mình thấy sợ quá.. :cry: mà cũng hơi vô lý nữa. Cha đứa bé đó sao lại có thể đập gãy những ngón tay của con mình chứ? Hu oaoaoaoaoa :((
 
Uh các bác bàn tán rôm rả qúa nhỉ cho em nhập hội voi nào...hihihi Anh Thạch viết hay qúa em sẽ có cái để khoe cho mọi nguoi coi...chuối qúa em đó...hijhi:cuchuoi::cuchuoi::cuchuoi::hoanho::hoanho:
 
Ngày xửa ngày xưa có một cây táo to. Một cậu bé rất thích đến chơi với cây táo mỗi ngày. Nó leo lên một ngọn cây hái táo ăn, nó ngủ trưa trong bóng râm. Nó yêu quí cây táo và cây táo cũng yêu quí nó. Thời gian trôi qua, câu bé đã lớn và không còn đến chơi với cây táo mỗi ngày.
Một ngày nọ, cậu bé trở lại chỗ cây táo với vẻ mặt buồn rầu, cây táo reo to:
- Hãy đến chơi với ta.
- Cháu không còn là trẻ con, cháu chẳng thích chơi quanh gốc cây nữa. Cháu chỉ thích đồ chơi thôi và cháu đang cần tiền để mua chúng.
- Ta rất tiếc là không có tiền, nhưng cậu có thể hái tất cả táo của ta và đem bán, rồi cậu sẽ có tiền.
Cậu bé rất mừng, nó hái tất cả táo trên cây và sung sướng bỏ đi, cây táo lại buồn bã vì cậu bé không quay lại nữa.
Nhiều năm sau, cậu bé đã trở thành một chàng trai, thấy cậu trở lại cây táo vui lắm:
- Hãy đến chơi với ta!
- Cháu không có thời gian để chơi. Cháu còn phải làm việc nuôi sống gia đình. Gia đình cháu đang cần một mái nhà để trú ngụ. Bác có giúp gì được cháu không?
- Ta xin lỗi ta không có nhà. Nhưng cậu có thể chặt cành của ta để dựng nhà. Thế là chàng trai chặt hết cành cây, cây táo mừng lắm nhưng sau đó cậu bé vẫn chẳng quay lại. Cây táo cảm thấy cô đơn và buồn bã.
Một ngày hè nóng bức, chàng trai giờ đã là một chàng trai có tuổi- quay lại và cây táo vô cùng sung sướng:
- Hãy đến chơi với ta.
- Cháu cảm thấy đang buồn vì cảm thấy già đi. Cháu muốn đi chèo thuyền thư giản một mình. Bác có thể cho cháu một cái thuyền không?
- Hãy dùng thân cây của ta để đóng thuyền, rồi cậu chèo thật xa và sẽ thấy thanh thản .
Chàng trai chặt thân cây làm thuyền. Cậu chèo thuyền đi.
Nhiều năm sau chàng trai quay lại:
- Xin lỗi con trai của ta, ta chẳng còn gì cho con nữa, chẳng còn táo nữa.
- Cháu còn răng đâu mà ăn.
- Ta cũng chẳng còn cành cho cậu leo trèo.
- Cháu đã già quá rồi.
- Ta thật sự chẳng giúp gì cho cậu được nữa. Cái duy nhất ta còn lại là bộ rễ đang chết dần chết mòn của ta- cây táo nói trong nước mắt.
- Cháu chẳng cần gì nhiều chỉ cần một chỗ ngồi nghỉ. Cháu đã quá mệt mỏi sau những năm đã qua.
- Ôi thế thì cái gốc cây già cỗi này là một nơi rất tốt cho cậu ngồi dựa vào và nghỉ ngơi. Hãy đến đây với ta.
Chàng trai ngồi xuống và cây táo mừng rơi nước mắt.
Đây không chỉ là chuyện của cây táo mà là chuyện của tất cả chúng ta. Cây táo là cha mẹ chúng ta. Khi ta còn nhỏ ta thích chơi với cha mẹ, khi lớn lên chúng ta bỏ bọ mà đi và chỉ quay trở về khi chúng ta cần họ giúp đỡ, và bất cứ khi nào cha mẹ cũng luôn sẵn sàng giúp ta hạnh phúc.
Bạn có thể nghĩ cậu bé rất bạc bẽo với cây táo, nhưng đó cũng là cách mà chúng ta đang đối xử với cha mẹ mình đấy. :cry:
 
Hãy trân trọng những gì mình đang có

Một ngày nọ, người cha giàu có dẫn người con trai đến một vùng quê để thằng bé thấy những người nghèo ở đây sống như thế nào. Họ tìm đến nông trại của một gia đình nghèo nhất nhì vùng. "Đây là một cách để người con biết quí trọng những người có cuộc sống cơ cực hơn mình" - Người cha nghĩ đó là bài học thực tế cho con mình.

Sau khi ở lại và tìm hiểu đời sống ở đây, họ lại trở về nhà. Trên đường về người cha nhìn con trai mỉm cười: "Chuyến đi thế nào hả con?"

-Thật tuyêt vời bố ạ !

-Con đã thấy người nghèo sống như thế nào rồi đấy ! - Người cha nhìn cậu con trai

-Ồ, vâng. Con thấy chúng ta có một con chó,họ có bốn. Nhà mình có một hồ bơi dài đến giữa sân, họ lại có con sông dài bất tận. Chúng ta phải đưa những chiếc đèn **********g vào vườn,họ lại có những ngôi sao lấp lánh vào đêm. Mái hiên trước nhà mình chỉ đến trước sân thì họ có cả chân trời. Chúng ta có một miếng đất để sinh sống còn họ có những cánh đống trải dài. Chúng ta phải mua thực phẩm, còn họ lại trồng ra những thứ ấy.Chúng ta có những bức tường bảo vệ xung quanh, còn họ có những láng giềng che chở cho nhau...
Đến đây người cha không nói gì cả

-Bố ơi! Bây giờ con đã biết chúng ta nghèo như thế nào rồi - Cậu bé nói thêm

Rất nhiều người trong chúng ta đã quên mất những gì mình đang có và chỉ luôn đòi hỏi những gì mình không có. Cũng có những thứ không giá trị với người này nhưng lại là mong mỏi của người khác. Điều đó còn tùy thuộc vào cách nhìn và đánh giá của mỗi người. Xin đừng quá lo lắng, chờ đợi vào những gì bạn chưa có mà bỏ quên đi điều bạn đang có, dù là chúng rất nhỏ nhoi.


:chuan::chuan::cry:
 
Cái bình nứt

Một người Ấn Độ thường dùng 2 cái bình lớn để gánh nước từ suối về nhà. Một trong 2 cái bình này bị nứt và khi về đến nhà, nước trong bình đã vơi đi một nửa.
Cái bình nứt luôn buồn bã, khổ sở vì khiếm khuyết của mình.
Một ngày nọ, cái bình nứt nói với người chủ của mình:
-Tôi thấy thật xấu hổ vì không làm tròn được công việc được giao. Vì tôi mà ông phải làm việc cực nhọc hơn.
Người gánh nước nói bằng giọng cảm thông:
- Trên đường về, ngươi có để ý đến những luống hoa xinh đẹp kia không?
Dọc đường về cái bình nứt trong thấy nhwngx bông hoa dễ thương đang hé nở dười ánh mắt trời. Người gánh nước nói với nó:
-Ngươi có thấy hoa chỉ mọc phía đường của ngươi mà không phải là phía bên kia không? Ta đã biết khiếm khuyết của ngươi nên ta đã gieo những hạt hoa bên đó, và mỗi ngày ngươi đã tười nước cho chúng. Hai năm qua, ta đã hái những bông hoa này để tặng mọi người và làm đẹp chocăn nàh chúng ta.
Không ai trong chúng ta hoàn thiênh hết. Hãy chiêm nghiệm ý nghĩa của cái bình. Đừng sợ khuyết điểm mà hãy tìm sức mạnh trong chính khiếm khuyết của mình.
 
Anh cũng thích đọc chuyên mục "Sống đẹp", nhưng dạo này trên báo PN ko còn đăng mục này nữa. Em có bài nào thì forward cho anh nhé Thạch...
 
Vật chất và sống đẹp???

xin dc vào VĐ luôn nha :
Theo mình thì vật chất ko phải là ko cần thiết cho sống đẹp mà nó cũng là một điều kiện cần cho sống đẹp(đk cần nha) nếu thiếu những vật chất,những tiến bộ khao học,con người cứ dựa vào những giá trị tinh thần để sống đẹp qủa là khó(xin coi chúng là vật chất).Như ngày xưa người ta thường coi rằng đã là nam nhi phải có danh gì với núi sông,:) tuy mình ko phải là con trai nhưng mình rất thích cái quan niệm này.Mà mình nghĩ là nên phát huy nó thì hun.Bây h nam nữ bình đẳnh rùi ai củng có quyền cố gắng ko riêng ji nam nhi cả.Danh ở đây dc hiểu theo nhiu nghĩa nhưng chung quy lại cũng là mong muốn có một cuộc sống đầy đủ hun nó là nền tảng cho sống đẹp.Vì khi đã đầy đủ con người thường hướng tới một điều ji đó cao cả hơn tốt cho mình cho mọi người(trừ một số Th đặc biệt).Mọi người có đồng ý với ý kiến đó ko?
Nhưng cũng có nhưng ngườii vì vật chất sẵn sàng vứt bỏ đi bao lối sống,chuẩn mực sống tốt đẹp của con ngườii.Có khi họ sẳn sàng hi sinh người khác, chà đạp lên ngườii khác để thu lợi cho mình.Thật đáng sợ khi xã hội vẫn còn rất nhiu người như vậy ....???
Làm sao để sống đẹp mọi người đã nói ra nhiu cách nhưng em nghĩ nên đưa thêm cái quan niện này vào một điều em đã nghĩ từ lâu.Vẫn cái quan niện trên theo mình sống là phải cống hiến cho đời.Phải làm ji đó có ích để cuộc sống này mới có ý nghĩa chứ.Nếu cả đời một ngườii chỉ bit sống cho mình thì họ sẽ chẳng giàng dc ji cả(về mặt tinh thần...và một số thứ khác nữa).
Chẳng mấy chốc bên cạnh họ sẽ chẳng còn ai cả cho dù một người bạn đó qủa là một bất hạnh khá lớn.Họ sẽ mãi mãi sống trong cô đơn và buồn tủi....còn đây là một qua niện hơii kì của em.Sống là cho đâu chỉ nhận riêng mình đúng ko?Mà em thấy rằng bây giờ chúng ta nhận qúa nhiều.Các kiến thức mà ta học,các thành tựu khoa học đều là chúng ta thừa hưởng lại từ cha ông ta.Vậy mà còn ko học nổi nó như miếng ăn sẵn đó ta chỉ việc lấy mà đưa vào mồm mà cũng ko thưc hiện dc qủa là đáng sấu hổ(nhắc lại đó là theo m tui còn mọi nguoi nghĩ sao tui ko bit).Nói chi tới cống hiến cho đời đẹp hơn.Nói như vậy có lẽ mọi ngườii nghĩ mình hơi thái qúa nhưng nếu đây là thực thì mình thấy có nhiu lỗi qúa luôn.Làm sao bây giờ hay là ko nghĩ nữa ???
 
Hì, điều đầu tiên, thanx em vì đã chia sẻ ý kiến của riêng mình. Nhưng như anh đã nói rồi đó, học tốt cũng là một cách sống đẹp. Giúp đỡ cha mẹ cũng là sống đẹp, chơi với em, giúp bạn, làm việc từ thiện, sinh hoạt Đoàn đội ... cũng là sống đẹp. Em đâu cần thiết phải phát minh ra định lý này nọ như Thales, Pythagore, đâu cần phải vẽ bản đồ gen như Morgan,.... Em ko cần phải làm chuyện gì quá to tát mới dc gọi là sống đẹp? Em dc thừa hưởng nguồn kiến thức của nhân loại, vậy bây giờ em hãy phát huy nó, đó là sống đẹp đó thôi.

Còn việc ít ai xứng với danh vị con người thì hơi quá bé ạ. Có thể em đang có chuyện buồn tủi gì đó anh không biết. Nhưng em đừng nên quá mất niềm tin vào bản thân. Con người ai cũng có giá trị của riêng mình, không ít thì nhiều, không với người này thì với người khác. Vậy đó. Con người ko ai hoàn hảo, ăn thua người ta biết cách điều chỉnh hành vi, biết suy nghĩ và hành động theo đúng lương tâm mình, theo lẽ phải thì gọi là sống đẹp.
Nếu nói như em thì một kẻ học 12 như anh chưa làm dc trò trống gì ngoài việc cơm cha áo mẹ, đi học, làm bài tập rồi ngủ. Có đi làm thêm thì cũng chỉ kiếm tiền mua dụng cụ học tập... Thế thì anh vô dụng à? Anh ko xứng đáng làm người sao? Không. Anh tự cảm thấy mình sống có ích đấy chứ. Chí ít anh cũng ko mất niềm tin vào bản thân.

Điều thứ 2, em chú ý chính tả khi post bài nhé, em quên dấu quá trời kìa. :p
Có lẽ em đang stress quá. :) Anh tặng em một câu nói hay của ngày hôm nay, cũ rích thôi nhưng anh vẫn thích:

Mất tiền bạc là không mất gì cả. Mất sức khoẻ là mất một nửa. Nhưng mất niềm tin là mất tất cả của cuộc đời.

Chúc em luôn vui.
 
uh cảm uh anh nha đúng là em đang buồn thật về chuyện thi đó mà, em thấy thất vọng về chính mình anh à.Còn trên em nói ko có ý ji đâu nha nếu có làm ai buồn em xin lỗi nha.Em vẫ tin váo bản thân mình anh à.Em hiểu mà chiến thắng bản thân mình là chiến thắng vẻ vanh nhất nân em ko thể gục ngã dc đâu.Nếu thấy khó mà lùi buoc qủa là hèn hạ anh ạ hihih...

Cuộc sống ko phải là một cuộc đua mà mỗi buoc đều cần ta cảm nhận và huong thụ đúng ko anh???:hoanho::hoanho::hoanho:
 
Tạo ra vạn vật chi thế ko biết? =.=! hỏi thật ngớ ngẩn.
Xã hội ngày nay đang là cái gì vậy? Thạch Sanh thì ít mà Lý Thông thì nhiều, của cải vật chất tuy không bằng tính mạng nhưng cũng có rất nhiều người ham muốn đấy thôi.
Quyền lực! một thứ mà không ít ngừơi rất thích và cố giành giật nó mà không nghỉ đến rằng sau khi mình có rồi thì sao? gánh nặng rất nhiều, cái mục đích vớ vẫn này chẳng có tí sức thuyết phục nào cả nhỉ?
Học sinh ngày nay quậy tới trời luôn rồi, không lo học, thế có bao nhiêu phụ huynh và giáo viên biết được nguyên nhân chán học của các em nhỉ? lại còn có một lực ép vô cùng to lớn từf phía phụ huynh và nhà trương để kiến thức do học vẹt phải vào trong não, thật khủng khiếp!i
Mà đôi khi không trách phụ huynh được chỉ vì hoàn cảnh gia đình chẳng hạn, làm họ bực bội, phải rồi cái nước không dược phát triển rồi thêm tiền mất giá, thật đáng để thương. Mọi thứ thật khó khăn. Con người thật sự phức tạp ...
( chắc có người nghĩ rằng tôi thật xàm và ngu ngốc, :oops:chẳng hiểu nổi tại sao khi tôi đọc xong những bài trên thì tôi lại suy nghĩ thế nữa haha... mà tôi có stress không nhỉ?)
 
Tạo ra vạn vật chi thế ko biết? =.=! hỏi thật ngớ ngẩn.
Xã hội ngày nay đang là cái gì vậy? Thạch Sanh thì ít mà Lý Thông thì nhiều, của cải vật chất tuy không bằng tính mạng nhưng cũng có rất nhiều người ham muốn đấy thôi.
Quyền lực! một thứ mà không ít ngừơi rất thích và cố giành giật nó mà không nghỉ đến rằng sau khi mình có rồi thì sao? gánh nặng rất nhiều, cái mục đích vớ vẫn này chẳng có tí sức thuyết phục nào cả nhỉ?
Học sinh ngày nay quậy tới trời luôn rồi, không lo học, thế có bao nhiêu phụ huynh và giáo viên biết được nguyên nhân chán học của các em nhỉ? lại còn có một lực ép vô cùng to lớn từf phía phụ huynh và nhà trương để kiến thức do học vẹt phải vào trong não, thật khủng khiếp!i
Mà đôi khi không trách phụ huynh được chỉ vì hoàn cảnh gia đình chẳng hạn, làm họ bực bội, phải rồi cái nước không dược phát triển rồi thêm tiền mất giá, thật đáng để thương. Mọi thứ thật khó khăn. Con người thật sự phức tạp ...
( chắc có người nghĩ rằng tôi thật xàm và ngu ngốc, :oops:chẳng hiểu nổi tại sao khi tôi đọc xong những bài trên thì tôi lại suy nghĩ thế nữa haha... mà tôi có stress không nhỉ?)

Có thể em( đoán là kém tuổi) đã quá bi quan chăng? Chị nghĩ là em đã nhìn cuộc đời này bằng một con mắt quá dò xét. Tại sao lại chỉ trách những thứ xung quanh mình mà không nghĩ rằng đó là thử thách mà mình phải vượt qua? Tại sao lại đổ hết mọi chuyện lên cái khác mà không thử nghĩ rằng mình đã cố gắng hết mình chưa?
Vấn đề học tập của học sinh lỗi một phần ở nhà trường nhưng đó đâu phải là tất cả, nếu em sắp xếp thời gian hợp lí và xác định việc gì cần thiết cho mình nhất thì chị nghĩ là sẽ không khó khăn để em vượt qua.
Còn về quyền lực thì hầu như ai mà chẳng muốn, cái chính là người ta sử dụng quyền lực như thế nào mà thôi. Đâu phải cứ có quyền là tiêu cực, là này nọ.
Đúng là em đang có những suy nghĩ bi quan và có chiều hướng không tốt đấy. Hãy cố lên em, tất cả còn đang ở phía trước, tương lai của em thuộc về em, chủ yếu do em quyết định. Hãy cố lên, cuộc sống là không chờ đợi.
Chúc em luôn vui vẻ, lạc quan và học tập tốt nhé. Cười lên em:mrgreen:
 
[/color]
Có thể em( đoán là kém tuổi) đã quá bi quan chăng? Chị nghĩ là em đã nhìn cuộc đời này bằng một con mắt quá dò xét. Tại sao lại chỉ trách những thứ xung quanh mình mà không nghĩ rằng đó là thử thách mà mình phải vượt qua? Tại sao lại đổ hết mọi chuyện lên cái khác mà không thử nghĩ rằng mình đã cố gắng hết mình chưa?
Vấn đề học tập của học sinh lỗi một phần ở nhà trường nhưng đó đâu phải là tất cả, nếu em sắp xếp thời gian hợp lí và xác định việc gì cần thiết cho mình nhất thì chị nghĩ là sẽ không khó khăn để em vượt qua.
Còn về quyền lực thì hầu như ai mà chẳng muốn, cái chính là người ta sử dụng quyền lực như thế nào mà thôi. Đâu phải cứ có quyền là tiêu cực, là này nọ.
Đúng là em đang có những suy nghĩ bi quan và có chiều hướng không tốt đấy. Hãy cố lên em, tất cả còn đang ở phía trước, tương lai của em thuộc về em, chủ yếu do em quyết định. Hãy cố lên, cuộc sống là không chờ đợi.
Chúc em luôn vui vẻ, lạc quan và học tập tốt nhé. Cười lên em:mrgreen:

em là Zen 15t
Có, em có cố gắng lắm, nhưng lại bị ngăn cản lại bởi cô Chủ Nhiệm, em đang sống khổ sở với cả đống đề cương đang chờ được học vẹt đây. Với cái vẻ bi quan đó mà các bạn không mấy thân thiện với em, họ luôn cho rằng em rất xàm, đưa ra những suy nghĩ ngu ngốc, có khi bảo em hai lúa nữa cơ vì em không được đi đâu chơi cả, cái máy tính em đang sử dụng và những quyển sách là những người bạn duy nhất em có, em cung không tin vào thế giới ảo này nhiều, lại rất chán học vẹt, vì khó thuộc quá, thời gian nhiều em lại ngồi nghĩ đến những câu đại loại như bài trên ấy, thế đó, tương lai em lại không do em quyết định, thật buồn.
Chị nói đúng đấy sống là không chờ đợi, và em cũng sẽ không ngừng hy vọng mặc dù hy vọng hay không thì cũng thế, GVCN cầm quyền cả rồi, chết là cái chắc thôi hì hì...:divien:
 

Facebook

Thống kê diễn đàn

Threads
11,649
Messages
71,548
Members
56,917
Latest member
sv368net
Back
Top