MrHanU
Senior Member
Vào 1 ngày đẹp trời chợt nhận ra rằng, mình-bị-suy-tim…haizzzzzzzzzzzz, suy tim, khi trương lực cơ tim tăng mà không tạo ra được áp suất lớn đẩy máu đi trong động mạch…rồi thiếu máu đến các mô cơ quan, trao đổi chất giảm. người ta sẽ chết… Rất có thể…………….
Đó là 1 ngày trái tim bị đập loạn nhịp, lúc nhanh, lúc chậm, có lẽ,trái tim đập trong tuyệt vọng, tớ hỏi cậu, đấy là triệu chứng lâm sang của bệnh gì, cậu bảo tớ bị suy tim, haizzzzzzzzz, nhưng tại sao lại bị suy tim, cậu bảo: “ cậu là bác sĩ mà, phải biết chứ”, ukm, là bác sĩ, mà mình không biết, không hiểu và không cảm nhận được triệu chứng lâm sàng từ chính con người mình, đơn giản, vì bác sĩ không thể tự chữa bệnh cho mình mà………vậy là mình bị suy tim!
Đó là 1 ngày tớ hỏi trái tim tớ, tại sao lại bị suy tim, là bởi, nhiệt huyết và khao khát trong trái tim nhỏ bé, khao khát muốn dồn nhiều máu hơn, nó đập không ngừng nghỉ, nó muốn đủ sức chứa đựng được 1 trái tim khác trong nó, miệt mài như thế, nó không nhận ra rằng, khi tạo hóa đã sinh ra nó, đã cho nó ngừng 0.4s trong 1 chu kì co bóp là điều không thể nào thay đổi được, và bất cứ 1 sự thay đổi nào, cũng đều chỉ là vô vọng mà thôi…
Đó là 1 ngày trái tim chợt nhận ra rằng những điều nó đang làm là vô nghĩa, nó đập chậm dần, thoi thóp, nó hiểu rằng nó đang cô đơn nhường nào, đã quá muộn. nó lại vội vàng, tự nhủ phải đập mạnh hơn, mạnh hơn…nó cố gắng, cố gắng…nhưng cuối cùng cũng chỉ còn nó lại 1 mình, buồng trái tim nhỏ bé quá, nó không thể bơm máu đi xa được, máu chẳng đủ để nuôi nó, thần kinh chẳng thể chi phối được nữa, nó mất phương hướng, nó ngừng lại, vì không thể đập được nữa…
Nó im lặng, và thầm hi vọng, hi vọng có 1 thứ gì đó có thể giúp nó co bóp, và chỉ là co bóp trong vô thức thôi cũng được, nó chờ đợi, và : chờ đợi………….
Bất cứ 1 thứ gì sai lệch và trái quy luật của tạo hóa cũng đều đi đến kết cục bi thảm, tạo hóa, đôi khi thật ác nghiệt, và cuộc sống, đôi khi, thật vô duyên!!!!
Đó là 1 ngày trái tim bị đập loạn nhịp, lúc nhanh, lúc chậm, có lẽ,trái tim đập trong tuyệt vọng, tớ hỏi cậu, đấy là triệu chứng lâm sang của bệnh gì, cậu bảo tớ bị suy tim, haizzzzzzzzz, nhưng tại sao lại bị suy tim, cậu bảo: “ cậu là bác sĩ mà, phải biết chứ”, ukm, là bác sĩ, mà mình không biết, không hiểu và không cảm nhận được triệu chứng lâm sàng từ chính con người mình, đơn giản, vì bác sĩ không thể tự chữa bệnh cho mình mà………vậy là mình bị suy tim!
Đó là 1 ngày tớ hỏi trái tim tớ, tại sao lại bị suy tim, là bởi, nhiệt huyết và khao khát trong trái tim nhỏ bé, khao khát muốn dồn nhiều máu hơn, nó đập không ngừng nghỉ, nó muốn đủ sức chứa đựng được 1 trái tim khác trong nó, miệt mài như thế, nó không nhận ra rằng, khi tạo hóa đã sinh ra nó, đã cho nó ngừng 0.4s trong 1 chu kì co bóp là điều không thể nào thay đổi được, và bất cứ 1 sự thay đổi nào, cũng đều chỉ là vô vọng mà thôi…
Đó là 1 ngày trái tim chợt nhận ra rằng những điều nó đang làm là vô nghĩa, nó đập chậm dần, thoi thóp, nó hiểu rằng nó đang cô đơn nhường nào, đã quá muộn. nó lại vội vàng, tự nhủ phải đập mạnh hơn, mạnh hơn…nó cố gắng, cố gắng…nhưng cuối cùng cũng chỉ còn nó lại 1 mình, buồng trái tim nhỏ bé quá, nó không thể bơm máu đi xa được, máu chẳng đủ để nuôi nó, thần kinh chẳng thể chi phối được nữa, nó mất phương hướng, nó ngừng lại, vì không thể đập được nữa…
Nó im lặng, và thầm hi vọng, hi vọng có 1 thứ gì đó có thể giúp nó co bóp, và chỉ là co bóp trong vô thức thôi cũng được, nó chờ đợi, và : chờ đợi………….
Bất cứ 1 thứ gì sai lệch và trái quy luật của tạo hóa cũng đều đi đến kết cục bi thảm, tạo hóa, đôi khi thật ác nghiệt, và cuộc sống, đôi khi, thật vô duyên!!!!